The Soda Pop
Thành Phố Hoang Vắng

Thành Phố Hoang Vắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322812

Bình chọn: 8.5.00/10/281 lượt.

ơn, âm mưu, tính toán hơn

cậu. Nói thực lòng, cậu chính là một con mọt sách, thích hợp sống trong trường

đại học. Cậu và Đông Lâm là trời sinh một cặp. Cậu ta kiếm tiền, cậu nghiên cứu

học thuật, hai người cậu quả thật rất xứng đôi! Cậu kết thúc đợt đi hỗ trợ

giảng dạy rồi đúng không? Bên phía Đông Lâm, mình nói vun vào cho cậu nhé? Hai

cậu có thể định cư ở nước ngoài.”

Xem ra cô ấy không biết gì cả. Thái Hồng kiềm chế

được, hỏi: “Đông Lâm… không nói gì với cậu về mình à?”

“Không có. Cậu ta rất hiếm khi gọi điện về nhà, cũng

chỉ gọi điện về báo bình an vào ngày Tết thôi. Không ai biết hành tung của cậu

ta. Người duy nhất biết tăm tích cậu ta là Tần Vị, mà đó lại là kẻ thù không

đội trời chung của Tô gia, nên không bao giờ qua lại cả.”

“Quên báo cho cậu biết, mình kết hôn rồi”, Thái Hồng

nói. “Có con luôn rồi.”

“Hả? Cậu kết hôn rồi? Với ai? Với gã Quý Hoàng ở Trung

Bích ư?”

Thái Hồng sững người: “Sao cậu biết?”

Cô nhớ mình chỉ từng nói có bạn trai họ Quý, chứ không

nói hết họ tên, càng không nói anh là người Trung Bích.

“Biết chứ, mình còn điều tra rồi mà. Nhớ lúc đó mẹ hắn

bị bệnh, hắn muốn hiến thận cho mẹ mình. Vì chuyện đó còn đến tìm cậu mình, còn

tặng quà cho cậu nữa.”

Thái Hồng càng nghe càng thấy mơ hồ: “Cậu của cậu?”

“Ừ. Cậu mình là chuyên gia về thận ở bệnh viện này, là

chuyên gia hàng đầu trong phẫu thuật ghép thận ở thành phố này. Lúc đó cậu mình

không rảnh, được phái ra nước ngoài học, nên giới thiệu cho hắn một chuyên gia

khác. Cậu mình nghe nói hắn là giảng viên khoa Trung văn của trường đại học bọn

mình, bèn khuyên hắn đợi một thời gian, đừng làm phẫu thuật vội, chờ xem có

nguồn thận nào tốt trước đã. Dù sao thiếu một quả thận đối với cơ thể thanh

niên cũng có ảnh hưởng lắm. Hắn lại nói mẹ hắn chịu khổ nhiều rồi, hắn không

muốn đợi, muốn mẹ mau chóng khỏi bệnh. Cậu mình còn cảm thán với mình nữa chứ,

bảo mình sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, cháu xem, con nhà thợ mỏ

chẳng dễ dàng gì, anh chàng này hiếu thảo lắm đấy. Cậu mình còn bảo, bệnh tình

của mẹ hắn rất nghiêm trọng, cho dù có thay thận cũng chưa chắc sẽ cứu được,

bảo hắn cân nhắc kỹ. Rất có khả năng quả thận được hiến này chỉ là công dã

tràng mà thôi.”

Trống ngực Thái Hồng đập thình thịch: “Sau đó thì

sao?”

“Vốn mình định gọi điện cho cậu, hỏi xem cậu có biết

chuyện này không, lại sợ cậu trách mình lo chuyện bao đồng. Nhưng mà, thân là

bạn tốt, mình không thể khoanh tay đứng nhìn, liền gọi điện cho mẹ hắn, hỏi bà

ấy có biết rủi ro của cuộc phẫu thuật đó và nó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến

cuộc sống sau này của con trai bà ấy không. Mình mới với bà ấy rằng mình là bạn

thân của cậu, cho nên muốn tìm hiểu một chút từ phía bà. Mình nói với bà, cho

dù con trai bà có hai quả thận, mẹ cậu vẫn chưa chắc chịu nhận hắn làm con rể,

nếu chỉ còn một quả, thế thì đến cửa cũng chẳng qua được luôn. Đương nhiên, bà

ấy là bệnh nhân, mình ăn nói khéo léo lắm…”

Sắc mặt Thái Hồng lập tức trắng bệch: “Là cậu? Điện

thoại là do cậu gọi?”

“Đúng”, cô gật đầu. “Sau đó hắn ta không đến tìm cậu

mình nữa, xem ra đã nghĩ thông suốt rồi.”

Một tiếng “bốp” vang lên, Thái Hồng giáng thẳng bạt

tay vào mặt cô: “Cậu có biết không hả? Không phải bà nghĩ thông suốt, mà là tự

sát rồi!”

Lợi Lợi ôm mặt, ngẩn người: “Cái gì? Bà ta tự sát

rồi?”

“Đi nói những lời như thế với người bệnh nặng, Quách

Lợi Lợi, cậu còn có biết cách làm người không hả?”

“Dù sao bà ta cũng chẳng sống được bao lâu, chết là

hết, làm như thế cũng xem như cứu con trai bà ta rồi còn gì.”

Thái Hồng đứng phắt dậy, cấm túi xách của mình: “Mình

không nói với cậu nữa, Quách Lợi Lợi, quan hệ giữa mình và cậu đến đây chấm

dứt!”

“Ấy… Thái Hồng! Cậu nghe mình nói, mình thực sự không

cố ý mà!”

“Cậu còn nói không cố ý sao?! Đồ giết người!”

“Mình là giúp cậu mà! Không có cú điện thoại của mình,

liệu cậu sẽ có được một người chồng hoàn toàn khỏe mạnh sao? Ok, mình không đôi

co với cậu. Cậu mắng mình đi, nhưng tận đáy lòng cậu chắc chắn cảm kích mình!”

“Cậu nghĩ tất cả mọi người đều đen tối, xấu xa như cậu

sao?”

“Thế cậu thì sao, tại sao lúc đầu lại viết bức thư đó?

Cậu giúp mình thì được, còn mình giúp cậu thì không được ư?”

“Cậu thế này mà là giúp ư? Quách Lợi Lợi? Cậu thế này

mà gọi là giúp? Cậu muốn giúp mình, hãy nói trước cho mình biết có được không

hả?”

“Nói cho cậu biết, quả thận của Quý Hoàng chắc cũng

cắt ra luôn rồi! Mình không tin hắn dám mang hết những chuyện này nói cho cậu

biết. Nói không chừng đến chết cậu cũng không biết ông xã mình chỉ có một quả

thận đấy chứ. Đồ ngốc! Cứ ở đó đợi hắn bỡn cợt cậu đi!”

Thái Hồng đi thẳng một mạch.

Vài tháng sau, Thái Hồng bỗng dưng nhận được một bưu

điện được gửi đến từ Tứ Xuyên, trên đó không ghi tên người gửi, nét chữ cũng xa

lạ.

Trong bưu kiện có một hộp gỗ sơn đỏ, rất nhỏ, nhưng

hơi nặng.

Mở ra xem, bên trong có một viên đá.

Không phải thủy tinh, không phải ngọc, cũng chẳng phải

đá cuội, mà là một viên nham thạch rất đỗi bình thường.

Trong hộp kèm theo một mẩu giấy:

“Đôn