
từng hẹn hò hay anh quá khờ?
“Ồ! Anh không cần phải hiểu kỹ về Trương Ái Linh đâu,
chỉ cần anh kiểm tra giúp tôi phần lý luận là được rồi.” Giọng cô khách sáo
hơn. “Hai bài viết của anh đăng trên Bình luận văn học tôi đều đã đọc kỹ.”
Tuy đó là chuyện cô mới tìm hiểu được trong thư viện
hôm qua, nhưng mời bậc thầy về lý luận sửa bài viết, đưa ra lời khen đúng lúc
cũng cần lắm đấy.
Anh ngồi trên sofa chăm chú xem suốt mười lăm phút.
Bài viết không dài, chỉ có tám trang giấy.
“Anh thấy sao?” Cô lấy một quả táo, cắn một miếng.
“Cũng được.” Anh nói.
“Cũng được? Nhận xét chỉ vậy thôi hả?”
“Cô gửi cho tạp chí trường F à?”
“Tạp chí trường Đại học B, tôi muốn thử gửi lên một
tạp chí có uy tín một chút.”
“Nếu là trường Đại học B, bài này có phải hơi ngắn
không?”
“Ngắn sao?”
“Tôi nghĩ là ngắn. Có vài chỗ còn có thể viết sâu
hơn.”
“Ý của anh là tôi phân tích chưa đủ tường tận?”
“Uhm… Các khái niệm riêng vẫn còn có thể làm rõ hơn
nữa.”
“Nói cách khác là có vài khái niệm vẫn chưa rõ ràng?”
“Đương nhiên, phần phân tích văn bản của cô chiếm gần
hết bài viết, nếu như đầu tư thêm vào phần lý luận nữa thì không thể nào dưới
hai mươi ngàn chữ đâu.”
“Ý anh là lý luận của tôi thiếu chiều sâu?”
“Có vài chỗ, tính logic hơi…”, anh tìm từ diễn tả.
“Thiếu chặt chẽ.”
“Thầy Quý, thầy nói tiếp đi. Thầy cứ việc nói tiếp,
thầy đủ tư cách làm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao rồi đấy.”
Anh xòe hai bàn tay ra, nghiêng nghiêng đầu, không nói
nữa.
“Này…” Thái Hồng lấy lại bình tĩnh, nhoẻn nụ cười rộng
lượng, nói. “Không cần phải để ý đến lòng tự tôn của tôi, tôi có thể chấp nhận
những lời phê bình nghiêm khắc.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Thế thì cô đừng gửi bài này cho tạp chí.” Anh vo tròn
tập giấy, ném vào sọt rác. “Không hay.”
Cô ngẩn ra. Lúc đầu cô còn định phản bác vài câu,
nhưng máu nóng đã bốc lên đâu, cô giận dữ lao ra ngoài, trước khi đi còn hung
hăng ném nửa quả táo vào sọt rác.
Không như những cô gái khác, Thái Hồng không thích tắm
rửa. Nhưng hôm nay, không những Thái Hồng dậy sớm mà còn tắm gội kỹ càng. Sau
hơn một tiếng đồng hồ đứng trong phòng tắm, cô bước ra với vẻ vô cùng quyến rũ,
đôi môi anh đào cong cong vô cùng đáng yêu. Cô mặc áo len Kashmir xanh dương
thêu hoa trắng, bên dưới là chiếc váy ngắn lông cừu ca rô đỏ, mái tóc đen dài
buông hờ hững…
Cô ăn bữa sáng rất cẩn thận, sợ nước xốt dính lên áo
váy. Minh Châu vừa uống sữa đậu nành vừa quan sát cô, cuối cùng bỗng nói: “Thái
Hồng, con có người yêu rồi à?”
Thái Hồng đang uống sữa, suýt nữa bị sặc: “Hả? Đâu
có!”
“Thế là con phải lòng ai rồi.”
“Không có.”
“Chắc chắn là cái cậu hôm qua đưa con về.” Minh Châu
quan sát nét mặt con gái. “Tần Vị, đúng không?”
Khả năng tìm kiếm của Lý Minh Châu còn mạnh hơn cả
Baidu, chỉ cần cho bà một cái tên, ngay đến tổ tông tám đời nhà người đó bà
cũng dò la được. Thái Hồng vội lắc đầu. “Con cũng không biết.” Sợ mẹ nghĩ rằng
mình đang giả ngốc, cô vội nói tiếp: “Để con hỏi Đông Lâm rồi nói cho mẹ biết.”
“Nói vậy là cậu ta rồi?”
“Mẹ, mẹ cứ đoán bừa không đâu!”
Mặt cô bất giác đỏ ửng, cô thầm nghĩ, trước khi mọi
việc còn chưa sáng tỏ, tốt nhất là chuyển sự chú ý của mẹ sang chuyện khác.
Minh Châu tiếp tục đưa mắt nhìn cô, lát sau lắc đầu:
“Không được, con ăn mặc, trang điểm như thế này cứ như mỡ để miệng mèo, nhưng
loại đàn ông như Tần Vị không ngã lòng bởi chiêu này đâu. Càng chủ động càng
không gây được sự chú ý của cậu ta.”
Thái Hồng cúi gằm mặt, tiêu rồi, bài giảng “câu” đại
gia lại bắt đầu rồi.
“Có muốn nghe ý kiến của mẹ con không?”
“Mẹ cứ nói đi ạ.”
“Tần Vị và Đông Lâm thân nhau lắm à?”
“Chắc chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Quãng thời gian này con tạm thời lạnh nhạt với Đông
Lâm đi”, bà nói. “Nhất là trong trường hợp có mặt cả hai người họ.”
Thái Hồng ngớ ra: “Tại sao ạ?”
“Con phải làm cho mình trở nên bí ẩn một chút chứ. Đến
Đông Lâm, một quý tộc độc thân có điều kiện tốt như thế con còn chẳng thèm ngó
ngàng, những gã đàn ông khác chắc chắn sẽ cảm thấy con rất thú vị.” Bà cắn một
miếng bánh bao rồi nói tiếp: “Đừng có cố lấy lòng người ta, ngược lại, phải tỏ
ra không có hứng thú, như là xung quanh con toàn những gã đàn ông như thế, gặp
nhiều quá rồi, chẳng buồn quan tâm nữa.”
Thái Hồng cảm thấy mẹ mình càng nói càng sâu xa, đã
đạt đến tầm cao của lý thuyết trò chơi, cô tròn xoe mắt, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó con lửng lơ con cá vàng. Có biết tại sao đàn
ông thích trò chơi điện tử không?” Minh Châu cố ý dừng lại, tỏ vẻ bí mật. “Bởi
vì bọn họ thích những thứ bí ẩn, cho nên đừng để họ dễ dàng qua được cửa ải của
con, hiểu chưa? Nếu họ gọi điện cho con, phải đổ bốn hồi chuông con mới được
bắt máy. Hẹn con ra ngoài, đừng đồng ý vội, phải nói là con bận việc, cần phải
sắp xếp thời gian… Chốt lại một câu, con phải là bảo vật trong trò chơi đó,
không được để tìm thấy dễ dàng, càng không để người khác dễ dàng có được.”
“Uh, có lý. Rồi sau đó?”
“Nhiệm vụ chính của con khi ở bên cạnh cậu ta là quan
sát và lắng nghe, cho nên đừng nói quá nhiều về bản thân mì