pacman, rainbows, and roller s
Thanh Xuân

Thanh Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324241

Bình chọn: 9.00/10/424 lượt.

sự phản ánh

toàn diện và sâu sắc gương mặt văn hoá Trung Hoa.

Tống Hàng Hàng

không biết vì sao Đỗ Tử Thăng là một học sinh chuyển trường lại có thể

làm quen với nhiều bạn bè trong thời gian ngắn như vậy, chủ yếu đều là

nữ sinh khoa Văn. Cô đứng trên hành lang tầng sáu thật lâu, nhìn thật

lâu, nghe thật lâu, bọn họ rất vui vẻ, Đỗ Tử Thăng rất vui vẻ, các nữ

sinh đứng quanh Đỗ Tử Thăng bàn về “Hồng Lâu Mộng” cũng rất vui vẻ.

Thời điểm đó, Tống Hàng Hàng chưa xem qua “Hồng Lâu Mộng”, cũng không thể

nói là chưa xem, nhưng khi cầm lên, nhìn mấy chương đã không kiên trì

được mà buông tha, mà Đỗ Tử Thăng lại khác, mặc dù thành tích của anh

ngang với cô, nhưng rất nhiều thứ đều biết, đọc sách rất nhiều, lại đàn

hay, nghe nói còn có thể sửa chữa đồ điện, cộng thêm ngoại hình hào hoa

lịch sự, vì vậy rất được nữ sinh yêu mến.

Chiều hôm đó, Tống Hàng Hàng quyết định đọc hết cuốn “Hồng Lâu Mộng”, quyết định này chiếm đi

một tháng thời gian tự học của cô. August97+//d+ienn.d+an.le.qu+uy.d+on

Sau đó, cô lại để ý đến anh, nhìn hai ba nữ sinh vây quanh anh, nghe anh

đàn một ca khúc, cô ngồi ngoài cửa sổ mà mê mẩn, đến khi bài hát dừng

lại, cô nghe thấy bọn họ nói về Chopin và Tchaikovsky(*), nhưng không

biết những người đó là ai. Vì vậy cô lại tốn thời gian một tuần lễ

nghiên cứu âm nhạc cổ điển Phương Tây, trong lòng ngóng trông sẽ có một

ngày, mình có thể trở thành một trong những nữ sinh vây quanh anh.

(*)Chopin và Tchaikovsky: Hai nhà soạn nhạc thiên tài.

Frédéric François Chopin (Phiên âm tiếng Việt: Phơ-rê-đê-rích Phơ-răng-xoa

Sô-panh (1810–1849) là nhà soạn nhạc thiên tài người Ba Lan.

Pyotr Ilyich Tchaikovsky (Phiên âm: Trai-cốp-xki) (1840 – 1893) là một nhà soạn nhạc người Nga thời kỳ âm nhạc lãng mạn.

Cô chính là như vậy, càng ngày càng chìm sâu vào, càng ngày càng quên việc mình đang là học sinh cấp 3, mà anh, không biết, không hiểu.

Cô sẽ không quên, có người từng nhắc tên cô với Đỗ Tử Thăng, không ngờ, anh lại hỏi lại:

"Tống Hàng Hàng? Tống Hàng Hàng là ai? Là học sinh lớp chúng ta sao?"

Ha ha. Cô ngồi ngay trước bàn anh, bàn luận về "Gỗ đá tiền duyên", cô ôm

“Truyện kí Tchaikovsky” thật dày đi qua trước bàn anh, mà Đỗ Tử Thăng,

không ngờ anh lại không biết cô là ai, anh có thể biết nhiều nữ sinh

khoa Văn như vậy, lại không biết cô – một người bạn cùng lớp sớm chiều

gặp mặt.

Tống Hàng Hàng không rõ cô đã thích anh từ khi nào, là

từ bức tranh "Hải âu và cá heo" kia? Hay là từ những ngón tay bay múa

trên phím đàn của anh? Hay là từ khi anh viết xuống dòng chữ “Cảm động

với cái chết của Đại Ngọc”? Hay là từ khi len lén nhìn anh mặc lễ phục

màu đen sôi nổi nói chuyện với một nhóm nữ sinh khác?

Anh tựa như một thân sĩ ưu tú nhất, mà cô là tên ăn mày nằm rạp dưới tường thành

của anh. Thế giới của anh, cô không có cách nào với tới, có phải vì vậy

mà cô mới càng muốn tới gần hay không? Có phải vì nguyên nhân này, mà cô mới đâm sâu vào, không cách nào thoát khỏi?

Hát xong, tám người ngồi xe trở về trường học, ăn xong cơm tối liền an tâm tiếp tục giờ tự học buổi tối.

Lúc nghỉ ngơi trong giờ học, Tống Hàng Hàng trốn khỏi ánh mắt truy tìm của Đỗ Tử Thăng, tới ban 11 tìm Cố Ngự Lâm.

Cô vốn định nói chuyện trên hành lang, nhưng nhìn dòng người huyên náo chung quanh, bèn kéo Cố Ngự Lâm đến sườn đồi nhỏ.

Cố Ngự Lâm vẫn không nói tiếng nào đi theo phía sau cô, từ sau lần ăn cơm

trước, đã rất lâu rồi anh không đi qua tìm Tống Hàng Hàng, nhưng anh

chưa bao giờ bỏ qua tin tức về cô, bao gồm việc cô mới vừa giành được

giải quán quân cuộc thi “khéo tay khắc đẹp” với Đỗ Tử Thăng, kẻ anh gặp ở căn tin hôm đó, bao gồm cả việc bọn họ vui chơi ở “Nhạc đảo”.

Trong lòng anh rất không thoải mái.

Tống Hàng Hàng buông cánh tay anh ra, cô nói: "Cố Ngự Lâm, có một số việc

mình chỉ nói cho cậu nghe. Cậu phải nghĩ kế giúp mình."

Tống Hàng Hàng nói: "Mình nhớ cậu đã nói, ‘Những điều tôi cho rằng tôi muốn,

không nhất định có thể giúp tôi có được hạnh phúc chân chính’."

Cố Ngự Lâm khẽ gật đầu.

"Mình vẫn cho là, mình thích một người, nhưng bây giờ mình lại bắt đầu hoài

nghi." Tống Hàng Hàng ngồi xuống, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời,

"Trước kia là mình luôn đơn phương theo đuổi chạy theo anh ấy, nhưng bây giờ, anh ấy tiếp cận mình, mình liền sợ. Cố Ngự Lâm, cậu hiểu không?"

Cố Ngự Lâm lại gật đầu.

"Ha ha, cậu không hiểu, một thằng nhóc như cậu thì biết cái gì đây? Mình

thật ngốc mới hỏi cậu." Tống Hàng Hàng lẩm bẩm nói, nhẹ giọng tự giễu,

"Nhưng mình vẫn muốn nói cho cậu đó."

Cố Ngự Lâm cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt của anh chìm trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt.

"Cậu nói, anh ấy tiếp cận mình, mình có nên tiếp nhận hay không?"

"Em, thích anh ta?" Giọng nói của anh buồn bã, là tiếng lòng của anh.

"Mình không biết, chính mình cũng không biết."

"Nếu như em không xác định là thích, vậy thì, nhất định em không thích, tối thiểu, em còn chưa đủ thích…"

"Ha ha, sao nói giống nhiệm chú vậy? Cố Ngự Lâm, lời này là ai dạy cậu?"

"Không có ai dạy tôi, nhưng