
tấm ảnh lên, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Âu Dương Thành.
Âu Dương Thành không cầm tấm ảnh, mà mở trừng mắt nhìn cô, ánh mắt dò xét
cơ hồ như muốn thâm nhập vào tận linh hồn cô, dường như đang muốn kiểm
chứng điều gì đó.
Đôi mắt đen trong sáng chứa đầy sự mong chờ
chăm chú nhìn anh, ánh mắt ấy giản đơn mà cố chấp. Cho dù là giọng nói
rất giống, nhưng cũng có thể không phải là cô ấy. Chỉ là một tiểu nha
đầu mười mấy tuổi.
Tận đáy trái tim, anh khe khẽ thở dài một tiếng.
Vị lãnh đạo nhà trường đứng bên cạnh thấy Lâm Tử Mạch là một sinh viên, có chút không vui, đang định mở miệng quở trách vài lời, nhưng Âu Dương
Thành đã định thần trở lại, rút tay đang đút ở trong túi quần ra nhận
bức ảnh từ trong tay cô, sau đó khẽ nhoẻn miệng cười, nói với cô: “Thì
ra là em, tiểu nha đầu, em đã vào đại học rồi à?”
Cô mừng rỡ vô cùng, cuối cùng thì anh cũng đã nhận ra cô.
Anh cúi xuống nhìn bức ảnh, đối diện với nụ cười rạng rỡ của mình trong bức ảnh nhưng trên gương mặt anh lại lộ rõ một nỗi buồn thương vô hạn,
khiến cho cô cũng bất giác đau buồn.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong mắt anh đột nhiên lóe ra vẻ gì đó dị thường. Rồi anh nhìn chăm chú vào
chỗ nào đó trên bức ảnh rất lâu, những ngón tay đang cầm bức ảnh của anh cũng vô tình như tăng thêm rất nhiều sức lực, thậm chí những ngón tay
ấy đã tạo ra rất nhiều dấu tích trên bức ảnh.
Không có ai quấy rầy khoảnh khắc yên tĩnh đó của anh.
Lát sau, anh cầm tấm ảnh nhét vào trong túi áo ngực, đúng vị trí của trái
tim. Động tác nhìn như có vẻ vô tình, không ai biết được anh đang nghĩ
điều gì. Sau đó anh đưa mắt nhìn sang phía Lâm Tử Mạch, nghiêm túc nói
với cô: “Cảm ơn em, tiểu nha đầu, em tên là gì?”
Âu Dương Thành
là người có dáng hình rất cao, xem ra anh phải cao tới một mét tám ba,
vì vậy Lâm Tử Mạch chỉ cao một mét sáu tư vẫn cần phải ngẩng đầu nhìn
anh. Nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của anh, trong lòng Lâm Tử Mạch lại
có chút buồn rầu. Dường như trực giác đã mách bảo cho cô biết, nhất định điều anh nhìn thấy trong bức ảnh chính là bóng dáng màu trắng mơ hồ hư
ảo đó, cho nên anh mới vui vẻ như vậy, cho nên anh mới cảm ơn cô.
Cô không đành lòng nhìn gương mặt thờ ơ không dễ để người khác đoán được
tình cảm đó của anh, tuy không thể nói vẻ mặt đó có chút gì gai mắt,
nhưng nó cũng khiến cho trái tim cô quặn thắt từng cơn, thật là vô cùng
khó chịu. Cô cúi thấp đầu, nhìn mũi giày của mình, khe khẽ trả lời: “Em
là Lâm Tử Mạch”.
Đến chỗ rẽ, một tiếng còi xe kéo Lâm Tử Mạch ra
khỏi suy nghĩ của mình. Cô cứ vừa đi vừa nghĩ mãi như vậy, cuối cùng đã
ra đến giữa đường. Cô gắng sức lắc lắc đầu, cố xua đi những ký ức vẫn
còn ẩn hiện trong đầu, Lâm Tử Mạch lùi lại bên phải đường, rồi men theo
tường Minh Thành tiếp tục đi. Cả ngày hôm nay, Lâm Tử Mạch luôn tâm thần bất định, cô như cảm thấy có việc gì đó sắp xảy ra.
Hôm nay đối với cô là một ngày vô cùng đặc biệt, bởi vì đúng ngày này của
bảy năm về trước, cô lần đầu tiên đã gặp Âu Dương Thành, và yêu anh ấy.
Cho nên mỗi năm cứ đến ngày này, cô đều tự mình kỷ niệm.
Hai năm
trước, cô đã trở lại nơi mà trước đây bọn họ đã vô tình gặp gỡ ở trên
núi Lư Sơn, lưu lại một ngày. Cả ngày hôm đó cô không làm gì cả, chỉ
lặng lẽ ngồi đó, nghe những thanh âm của núi, tự mình hoài niệm. Sau đó, cô đến Nam Kinh, đến phía sau Âu Dương Thành, rồi cô chọn đến bên bờ hồ Huyền Vũ. Bởi vì khi bọn họ thực sự đến với nhau, nơi đây chính là nơi
lần đầu tiên họ ngẫu nhiên gặp lại.
Có điều, bảy năm qua, cứ vào ngày này hàng năm, đều là cô một mình trải qua.
Bởi vì, ngày này, đối với Âu Dương Thành dường như cũng là một ngày đặc
biệt. Không biết anh có chuyện gì vào ngày này, mà hàng năm, anh đều
quay trở về ngôi nhà ở Minh Thành Cảnh Uyển, một mình trải qua. Thậm chí anh có thể dẫn theo Tiểu Cáp, tuy nhiên, lại không thể để cô đi cùng.
Thế mà năm nay, anh lại nói với cô: “Buổi tối đợi anh cùng ăn cơm, anh muốn em gặp một người, và anh cũng có chuyện muốn nói với em”.
Buổi
sáng khi anh đeo cà vạt, cô ngồi trước gương bận rộn, anh đã bình tĩnh
nói ra những lời này, theo bản năng cô mơ hồ cảm thấy có chút gì đó sợ
hãi.
Cô sợ rằng tất cả những lời nói dối mà cô tự lừa mình dối
người sẽ vỡ vụn, cô sợ anh sẽ nói với cô những điều mà cô không thể thừa nhận nhất, cô sợ người cô phải gặp sẽ là người mà cô không muốn gặp
nhất.
Lần đó do bất cẩn cô đã nhìn thấy bức ảnh được Âu Dương
Thành cẩn thận bọc viền từng li từng tí, cô đã không dám tiếp tục tự lừa dối chính mình và người khác rằng người Âu Dương Thành yêu chính là cô. Thân ảnh màu trắng bảy năm trước đó, chính là ác mộng của Lâm Tử Mạch.
Cô gái kia, dường như là khúc nhạc dạo đầu mở ra câu chuyện của họ, lại
giống như người có thể đẩy câu chuyện của họ đi vào hồi kết.
Đi
dọc theo bức tường cũ phủ đầy dây thường xuân, Lâm Tử Mạch bước từng
bước chậm rãi thong thả. Vừa rẽ qua một khúc quanh, đập vào mắt cô là
bóng dáng của hai người đang đứng dưới gốc cây liễu bên bờ hồ. Chiếc áo
phông màu trắng mà Âu Dương Thành mặc trên người luôn toát ra vẻ