
ăn cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau mà!”
Giang Ngư khó xử: “Chuyện này…”
Trần Cương bên cạnh nói: “Không phải chúng tôi không muốn nói, nhưng
chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu không đúng còn bị mất đầu
đấy, lão gia, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Sở Nhân nghe thế lại càng không buông tay, Giang Ngư bị hắn kéo không thể thoát thân, đành nói: “Nể tình Sở lão gia là người nơi khác đến
buôn bán, tôi nói vậy, nhưng lời này huynh nghe xong đừng nói là ta nói
đấy…”
Triêu Huy thân vương muốn tạo phản?!
Sở Nhân nghe xong cả kinh nói: “Không thể nào! Triêu Huy thân vương
được bao nhiêu ân sủng của hoàng đế Tây Lũng, sao có thể làm ra chuyện
đại nghịch bất đạo như thế? Giang lão gia nghe được ở đâu vậy?”
Trần Cương nói: “Ngài đừng quản đến nghe được ở đâu, dù sao chúng ta
cũng không biết là thật hay giả, có điều nếu chuyện này vạn nhất là
thật, Cao thành lộn xộn, những thương nhân như chúng ta không phải gặp
họa đầu tiên sao? Nghe nói ông ta chọn hôm nay là vì quan viên các nơi
đều đến chúc mừng, chỉ có như vậy mới có thể đồng thời bắt giữ các quan
viên một lúc, đến lúc đó thì dù không muốn tạo phản với ông ta, nhưng
nằm trong tay ông ta rồi cũng phải theo thôi.”
Đúng lúc này Tiểu Triệu vào phòng, nói với Trần Cương: “Trần quản sự, ngài không phải muốn tôi ra cửa thành nhìn à? Chỗ đó cũng không có gì,
chỉ là binh lính canh giữ ở cửa thành tăng thêm không ít, cũng thật kỳ
lạ, trong thành còn không ít các binh lính đến kiểm tra khắp các quán
trọ khách điếm, có chuyện gì sao ạ?”
Chờ cho Tiểu Triệu ra khỏi phòng, Trần Cương nói: “Dịch quán của Cao
thành căn bản không đủ chỗ ở cho tất cả các quan viên đến chúc mừng,
phần lớn đều ở các khách điếm trong thành, dịch quán đã có binh lính
canh giữ, nhưng các khách điếm thì… Ai, xem những binh lính này rõ ràng
là muốn coi chừng quan viên các nơi, lão gia, chúng ta còn không mau đi
nhanh.”
Sở Nhân nghe xong sắc mặt lại càng đen, vội vã cáo từ rời khỏi Linh Nhiên cư.
Hai người Giang Ngư tiễn hắn ra khỏi cửa xong, Trần Cương nhìn theo
bóng lưng hắn cho đến khi khuất hẳn mới nói: “Ngươi nói Sở Nhân liệu có
đem chuyện này truyền ra không?”
Giang Ngư gật đầu nói: “Bao tiên sinh nói, Sở Nhân và Đường Song ở
Giang Thanh thành giao tình không nhỏ, hắn nhất định đem chuyện này nói
ra, có một sẽ có hai, cho nên những người khác cũng sẽ biết, mà hay nhất chính là việc này không ai có thể chứng minh là thật hay giả, Đường
Song cũng không thể đi hỏi Triêu Huy thân vương có phải ngài muốn tạo
phản không.”
Trần Cương mặt mày rạng rỡ: “Đúng vậy, bọn họ vì muốn lùng bắt Văn
thiếu tướng quân, giờ đã điều động binh sĩ, mẹ nó chứ, Cao thành này
không loạn thì không xong.”
Đương nhiên, càng loạn càng tốt, như vậy bọn họ mới có cơ hội chạy khỏi Cao thành.
Tin đồn lan ra trong im lặng.
Trong phủ Thân vương, khi Vương Bằng thấy thuộc hạ Lưu Trọng, kỳ lạ hỏi: “Sao ngươi lại vào tận đây?”
“Đại nhân, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.” Hắn đợi tôi tớ trong phủ đi qua hết, mới hạ giọng nói rõ.
Vương Bằng biến sắc: “Chuyện này nghe từ đâu?”
Lưu Trọng nói: “Là bạn của Đường đại nhân nghe được tin, hắn cũng
không biết là chuyện thật hay giả, nhưng trên đường xác thực tăng thêm
rất nhiều binh sĩ, ngay cả chỗ chúng ta ở cũng có binh sĩ kiểm tra.”
Vì liên quan đến Thất Nương, bọn họ không thể công khai treo cờ nói
rõ là truy bắt Văn Ngọc Hổ, chỉ nói trong hôn lễ của thế tử phải bảo đảm an toàn cho các quý khách từ xa đến, cho nên mới tăng cường kiểm tra
trong thành, nhưng như vậy trái lại khiến người ta càng thêm nghi ngờ.
Lưu Trọng lại nói: “Lý đại nhân, đại nhân, Đặng đại nhân đều đã nghe
được tin, Giang đại nhân và Vương gia giao tình rất tốt, cho nên chúng
ta không báo tin cho ông ta, nghe nói Lý đại nhân đã bí mật rời khỏi
khách sạn, chuẩn bị theo đường thủy rời đi rồi, nhưng vừa có tin đường
thủy không cho thuyền buôn ra khỏi thành, đại nhân, giờ ở cửa thành còn
chưa đóng hẳn, ngài vẫn nên nhanh chóng quyết định thì hơn.”
Chuyện này cũng là hiểu lầm, kỳ thực vì thương nhân các thuyền buôn
biết tin hận không thể bay ngay ra khỏi thành, cho nên trước sau chen
nhau khai thuyền rời đi, không ngờ ra khỏi thành thì đã quá nhiều
thuyền, kết quả bị tắc luôn ở trạm khẩu.
Vương Bằng trầm ngâm nói: “Ngươi về trước khách sạn chuẩn bị hết hành trang, ta đợi một chút tìm cơ hội ra ngoài, nhớ kỹ đừng để cho ai khác
nhìn ra cái gì.”
Đến bữa chiều, trong vương phủ bỗng thấy vắng đi rất nhiều, nhìn
phòng khách vắng vẻ, Triêu Huy thân vương cũng cảm thấy được có điều
không đúng, ông ta gọi quản gia đến hỏi nhỏ, nhưng cũng không tìm ra
được nguyên cớ gì.
Đúng lúc này, Từ Tử Diệp lại đến báo, có người ở gần dịch quán phát hiện thấy bóng dáng Văn Ngọc Hổ.
“Thuộc hạ đã sai người đem khu vực dịch quán vây kín nước cũng không
lọt qua, chỉ cần hắn ở đó chúng ta nhất định có thể tìm ra được.” Từ Tử
Diệp nói.
“Tốt lắm…” Ông ta gật đầu, lại hơi khó chịu nói: “Được rồi, ngươi đến dịch quán, đi xem các vị đại nhân, rượu của vương phủ ta đây có phải