
Tân Bình thì giật mình, ngẩn người nói: “Văn Chiến,
hôm nay ông đã đến bước tử lộ, nếu thả Tân công công, ta sẽ cho ông được toàn thây.”
Văn Chiến cười ha ha: “Từ thời tổ phụ bắt đầu, Văn gia ta bốn đời đều vì Long Giao hoàng triều bảo vệ đất nước, khi ta còn ở Biên thành liều
chết đánh trận, ngươi không biết còn đang bú sữa ở đâu đâu! Văn Chiến ta nếu là hạng người sợ chết thì đã sớm về nhà làm ruộng rồi.”
Lão nghiêm mặt lại: “Văn gia ta trên dưới một lòng vì nước, hôm nay
ta bị kẻ gian làm hại, rơi vào tình thế này, hiện nay ta cả nhà già trẻ
đều có ở đây, chúng ta nếu chết thì chết cùng một chỗ cũng không có gì
tiếc nuối, chỉ tiếc những con em binh lính Hắc Giao quân theo sau ta
đây, bọn họ mỗi người đều là nam nhi tốt can đảm dũng mãnh, nhưng lại
phải ở đây uổng phí mạng sống vì ta, Văn Chiến thẹn với các vị, xin ở
đây hướng các vị thỉnh tội.”
Nói xong liền cúi xuống bái lạy mọi người.
“Tướng quân! Không thể…”
“Không cần! Tướng quân.”
Mọi người đều thốt ra, Nhiếp Chiêu kéo Văn Chiến lớn tiếng nói: “Có
thể cùng tướng quân đồng sinh cộng tử là quang vinh suốt đời của Nhiếp
Chiêu ta, khi chúng ta ở Biên thành, cùng kẻ địch liều mạng đánh nhau
người nào không phải lấy một địch trăm, chúng ta phải cho hắn nhìn thấy, Hắc Giao quân ta không phải loại người có thể coi thường, mọi người nói có phải không?”
Tướng sĩ Hắc Giao quân ầm ầm đáp lại, Lý Hạo nhìn mà kinh hãi.
Lý Hạo không thể so với Văn Chiến, hắn không có kinh nghiệm chinh
chiến thật sự ở sa trường, thiếu đi khí thế nhất hô bá ứng trong quân
của Văn Chiến.
Ngự Lâm quân thủ thành ngoài đầu lĩnh, những người khác đều không
biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên muốn bọn họ phải đối phó với chính quân đội của mình, bọn họ trong lòng cũng khó tránh khỏi khúc mắc.
Trong Ngự Lâm quân có người hỏi: “Văn tướng quân, nếu ông bị người ta hãm hại, không bằng dừng tay cùng chúng ta hồi cung giải thích với
hoàng thượng…”
Đầu lĩnh Ngự Lâm quân Trần Tử Tu đã được lệnh gặp liền giết không tha đâu để hắn nhiều lời, lớn tiếng ngắt lời: “Văn Chiến ngươi mưu đồ tạo
phản đã bị hoàng thượng phát hiện, ngươi không cần lắm lời giảo biện,
những kẻ còn lại chỉ cần buông vũ khí, không cùng Văn Chiến thông đồng
làm bậy…”
“Ha ha ha…” Lời hắn bị một tràng cười thanh thúy cắt đứt.
“Thật sự là buồn cười chết đi mất!” Thất Nương đã khôi phục lại vẻ
lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn Trần Tử Tu nói, “Đồ đồng lõa bán nước nhà
ngươi, còn không biết xấu hổ ở đây đổi trắng thay đen, Tô Văn cho ngươi
lợi ích gì để ngươi bán mạng vì hắn như thế?”
Trần Tử Tu trợn mắt nhìn, Thất Nương không đợi hắn mở miệng, giành
trước một bước quay lại lớn tiếng nới với ba quân: “Văn tướng quân có
chứng cớ Tô Văn thông đồng với giặc bán nước, Tô Văn vì diệt khẩu, xúc
xiểm với hoàng thượng, mượn tay hoàng thượng để giết người, nếu ngươi
không phải đồng lõa, sao lại không cho phép người khác nhiều lời?”
Trần Tử Tu bị nàng nói át đi, nhất thời á khẩu không nói gì được.
Ngự Lâm quân phòng thành đều lộ ra vẻ ngờ vực, cung thủ trên tường
thành vẫn chĩa tên vào bọn họ cũng không biết nên xuống tay với ai.
Lý Hạo quát lớn: “Ngươi nói Tô thừa tướng thông địch bán nước, hắn đã là dưới một người trên vạn người, sao làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?”
“Ngươi không thắc mắc vì sao đúng lúc Biên quân ở Biên thành đổi nơi
đóng quân, Nhật Hưng quốc lại dẫn binh đến đánh sao? Tại sao Biên thành
tử thủ sáu ngày cũng không có ai đem viện quân đến cứu?” Thất Nương
nhướn mày, “Lão thất phu Tô Văn đã giao ước với Nhật Hưng quốc, khi
chuyện thành lão ta được cắt đất phong vương, có điều kiện tốt như vậy,
lão sao lại không làm? Bằng chứng lão thông địch bán nước hiện giờ đang ở trên tay cha chồng ta, có muốn ta đọc cho ngươi nghe không? Chúng ta ở
Biên thành liều mạng vì dân, kết quả vậy mà lại đem quốc thổ hai tay
dâng cho gian thần!”
Chuyện Biên thành, binh sĩ cũng có nghe, lúc này binh khí trong tay binh lính đều đã hạ thấp xuống.
Thất Nương nhìn Trần Tử Tu và Lý Hạo đang do dự, nàng tiến lên vài
bước lộ vẻ bi thương nói: “Ta biết các ngươi không tin, quên đi, các
ngươi cũng là nghe lệnh mà làm, Văn gia ta không có hạng người sợ chết,
các ngươi ra tay đi, dù sao hoàng thượng mạng cũng chẳng còn được bao
lâu nữa, một năm hay một ngày cũng không có gì khác nhau!”
Đã biết thân phận của nàng, Trần Tử Tu đối với nàng ngược lại có chút kiêng dè, hắn quát: “Cái gì mà một năm với một ngày? Hoàng thượng đang
tốt sao mạng lại không còn bao lâu nữa?”
Thất Nương cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “Thân thế ta tất cả mọi người đều
biết, ta và Long Giao quốc tâm mạch tương liên, nếu ta chết, đời Long
Giao đế này tất nhiên cũng chết, ngươi thật sự không biết hay giả vờ
vậy?”
Thất Nương cố ý đem lời này nói ra khiến mọi người đều biết, cứ như
vậy Trần Tử Tu và Lý Hạo quyết không dám mảy may đụng chạm đến nàng.
Bởi vì nếu như Thất Nương xảy ra chuyện gì, bất luận cố tình hay vô
ý, kẻ khác đều sẽ cho là bọn hắn cố ý, sau đó việc nay truyền vào tai
Long Giao đế, làm sao không sinh lòng nghi kỵ đối với bọn hắ