Teya Salat
Thất Nương

Thất Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325122

Bình chọn: 8.00/10/512 lượt.

nh Nguyệt lạnh lùng ngắt lời: “Ở đây là Cẩm Sắt Phường, nơi nam

nhân tầm hoan mua vui, không phải chỗ cho cô nương có thể đến đùa, cô

nương nếu không có chuyện gì khác, thứ lỗi Minh Nguyệt không thể hầu hạ

được nữa.” Rồi quay người định đi ra ngoài.

“Nhị tỷ.”

Nghe tiếng gọi phía sau, Minh Nguyệt chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình

bị nắm chặt lại phát đau, không quay đầu lại đi ra cửa phòng.

Văn Ngọc Đang bước vào hỏi thẳng gọn: “Nàng là Nhị tỷ của ngươi?”

Thất Nương vẻ mặt có chút đăm chiêu nói: “Đúng vậy, là Nhị tỷ thất lạc của ta.”

“Ngươi không phải nhận sai người chứ? Nhìn nàng không giống như quen biết ngươi.”

Thất Nương bỗng nhiên nói: “A Đang, giờ nếu có xảy ra việc gì, ngươi

đừng động tay vào nhé, ngàn vạn lần nhớ rõ không được động tay vào.”

Nàng không buộc lại tóc, cứ như vậy chạy thẳng ra ngoài.

Văn Ngọc Đang nhất thời không hiểu, đành chạy theo ra.

Minh Nguyệt mang theo Đỗ Quyên đi ra tiền sảnh, Thất Nương như một

cơn gió vụt qua giữa các nàng, thấy Thất Nương tóc xõa tung, Minh Nguyệt biến sắc nói: “Mau ngăn nàng lại cho ta.”

Thất Nương đụng phải ngay một người béo mập. Lão mập kia đang muốn

mắng chửi, nhìn rõ bộ dạng nàng liền kéo chặt lại nói: “Ngươi là cô

nương mới đến?”

Vừa lúc thấy mấy người Minh Nguyệt, Đỗ Quyên và Văn Ngọc Đang đuổi

theo sau, hắn đoán là nha đầu mới vào không chịu nghe dạy dỗ, trong lòng mừng thầm, cười nói: “Minh Nguyệt, nha đầu này không nghe lời sao? Hay

để ta đến dạy dỗ nàng cho.” Nhìn xinh đẹp thế này, có thể sau này là

hồng bài của Cẩm Sắt Phường cũng nên, thừa dịp bây giờ còn chưa bị đem

ra tiếp khách không bằng kiếm chút tiện nghi, hắn vừa nói vừa động thủ.

“Không được chạm vào nàng!!” Giọng Minh Nguyệt sắc nhọn cao vút, khiến mọi người đều kinh ngạc.

“Ngô lão gia, nha đầu chưa dạy dỗ sao có thể để tiếp khách?” Đỗ Quyên vừa thấy tình hình không ổn, liền đánh mắt cho cô nương bên cạnh lão

mập, “Tiểu Yến sao để Ngô lão gia đứng ở đây làm gì thế?”

Cô nương kia cũng nhanh nhạy, lập tức thân mình mềm mại yểu điệu dựa

vào lòng hắn nói: “Tiểu Yến Nhi không chịu đâu, Ngô lão gia thấy người

mới liền quên người cũ luôn sao?” Lão mập kia ôm Tiểu Yến, còn nhìn chằm chằm Thất Nương không rời mắt, bộ dạng mất hồn mất vía.

Tiểu Yến kia cũng thật có bản lĩnh, một hồi quấn quýt co kéo đã lôi được hắn đi chỗ khác.

Minh Nguyệt ngực phập phồng, trừng mắt nhìn Thất Nương: “Cô nương

nhất định muốn ép Cẩm Sắt Phường vào chỗ bất nghĩa sao? Cô nương biết rõ nếu ở đây mà xảy ra chuyện, bị Lưu…lão gia biết được, Cẩm Sắt Phường

của ta cũng mở cửa không nổi nữa.”

Thất Nương nhẹ giọng nói: “Phu nhân không cần lo lắng, có người làm

chứng mà, ta Lưu.. là tự mình đến Cẩm Sắt Phường.” Nói xong lại định

bước tiếp đến tiền sảnh.

Thất Nương chỉ cảm thấy cổ tay bị kéo mạnh, đã bị Minh Nguyệt lôi vào một gian phòng như một cơn lốc.

Đóng cửa lại, Minh Nguyệt buông nàng ra, lạnh lùng nói: “Cô nương rốt cuộc muốn gì?”

Nụ cười tươi nở trên mặt Thất Nương: “Nhị tỷ!”

Giọng Minh Nguyệt càng thêm lạnh thấu xương: “Cô nương nhận sai

người, ta không phải Nhị tỷ gì của cô…” Thân mình đã chấn động, mở to

mắt nhìn Thất Nương ôm chặt mình, rốt cuộc không nói gì được nữa.

“Nhị tỷ.” Nàng dụi mặt vào lòng Minh Nguyệt, “Ta rất nhớ tỷ!”

Minh Nguyệt cảm thấy trong mắt mình có gì đó muốn trào ra ngoài, nàng ngẩng đầu nói yếu ớt: “Ta không phải Nhị tỷ của cô!”

Thất Nương càng ôm chặt nàng thêm: “Nhị tỷ, tỷ vì sao lại ngăn cản

cha bán chúng ta? Rõ ràng tỷ có thể không bán mình đến thanh lâu..”

Thật lâu sau, Thất Nương nghe thanh âm trên đầu thê lương nói: “Bởi vì… các ngươi là muội muội của ta!”

“Cho nên tỷ mới không chịu nhận ta, vì sợ ảnh hưởng đến tương lai của ta, phải không?” Thất Nương ngẩng đầu, trong mắt cười nhưng tràn đầy

nước mắt, “Sợ người ta nói Minh Nguyệt của Cẩm Sắt Phường cư nhiên lại

là tỷ tỷ của Lưu Thất Nương, phải không?”

“Thân phận muội hiện giờ người khác cầu còn không được, sao có thể để ta phá hủy thanh danh của muội?”

“Nhị tỷ, tỷ không cần lo cho thanh danh của ta.” Thất Nương nhìn nàng, mắt bình tĩnh, “Ta đã sớm không phải xử nữ.”

“Cái gì?” Minh Nguyệt nhìn vào đôi mắt bình thản của Thất Nương, rốt

cuộc hiểu nàng nói điều gì, trong lòng đau xót, ôm Thất Nương òa khóc.

“Thất Nương, muội phải làm sao đây? Tương lai của muội phải làm sao đây?”

Mắt Thất Nương lại trở nên ươn ướt, Nhị tỷ à, tỷ sao không nghĩ đến tương lai của chính mình phải làm gì đây?

Hai người tâm trạng bình tĩnh lại, Minh Nguyệt hỏi:

“Ta có trở về hỏi thăm mọi người, biết cả nhà bị nước cuốn trôi, biết Ngũ Nương bị nhốt lồng heo trôi sông, ông trời phù hộ cho muội còn

sống, nhưng muội sao lại trở thành con gái của Lưu lão gia vậy?”

Thất Nương dù không muốn lừa dối Minh Nguyệt, nhưng không biết nên

giải thích những năng lực kiến thức mà nàng đang có thế nào, đành phải

nói như khi trả lời Lưu Trường Khanh cho Minh Nguyệt nghe, nghĩ thầm, dù bất kể nàng là Ngũ Nương hay Thất Nương, Minh Nguyệt đều là Nhị tỷ của

nàng.

Khi Minh Nguyệt nghe Ngũ Nương bị Hạ Lan Thuyền hại chết