Old school Easter eggs.
Thất Nương

Thất Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325050

Bình chọn: 8.5.00/10/505 lượt.

gươi, ngay cả tiết mục mới của Thái Hồng Lâu

cũng không đi xem, các ngươi cảm tạ chúng ta như thế nào? Đến đây, Trân

Trân, trước để lão gia ta hôn nàng một cái.” Nói xong liền cúi xuống hôn cô kỹ nữ đang ôm trong tay, những người còn lại đều hô vang ầm ĩ.

Ngọc Kiều mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Gì mà không đi xem? Có mà không đủ tiền thì có!”

Thất Nương mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Không đủ tiền?”

Ngọc Kiều hỏi ngược lại: “Công tử là người ở nơi khác mới đến phải không?”

Thấy Thất Nương gật đầu, nàng nói tiếp: “Công tử có điều không biết,

Thái Hồng Lâu là thanh lâu lớn nhất và hay nhất của Long thành, Cẩm Sắt

Phường của chúng ta tuy cũng vậy nhưng có điều so ra vẫn kém hơn một

chút.

Mỗi đầu tháng, tám ngày liền sẽ để cô nương nổi tiếng nhất của thanh

lâu ra biểu diễn, hoặc ca hoặc múa, hoặc ngâm thơ hoặc vẽ tranh, mỗi

ngày như vậy muốn vào được cửa thì cũng phải mất ít nhất hai lượng bạc,

công tử nghĩ xem, một kỹ nữ ngày thường chẳng tốn đến nhiều bạc như vậy, người bình thường làm sao mà chơi nổi, hơn nữa còn tiền trà nước điểm

tâm, còn thưởng cho hạ nhân… chẳng phải chỉ tốn trong mười hai mươi

lượng bạc đâu.

Có điều, nghe nói Thái Hồng Lâu kia mỗi ngày này khách đến đều chật kín, cho nên những kỹ viện khác làm ăn bị kém đi chút.”

Lúc này liền nghe gã bạch diện thư sinh nói: “Tiểu Quyên Nhi không

tin sao? Hôm nay ở đó Hồng Anh cô nương lên biểu diễn, nghe nói ngay cả

Hạ công tử Hạ Lan Thuyền cũng đến xem, nếu không phải vì nàng, ta thế

nào cũng phải đi xem náo nhiệt một phen.”

Thất Nương ngạc nhiên, nàng ghé sát vào tai Văn Ngọc Đang trêu chọc:

“Thảo nào vị hôn phu của ngươi hai ngày nay không đến tìm ngươi, thì ra

là có hẹn với giai nhân.” Trong đầu lại nghĩ, có thể lọt được vào mắt Hạ Lan Thuyền, vị Hồng Anh cô nương này nhất định không phải hạng tầm

thường.

Văn Ngọc Đang bĩu môi, trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần Hạ Lan Thuyền không đến làm phiền nàng, mặc kệ hắn đi tìm ai cũng được.

Thất Nương còn muốn trêu nàng nữa, liếc mắt chợt nhìn thấy một người, mắt sáng lên – người nàng muốn tìm rốt cuộc đã xuất hiện, hỏi: “Ngọc

Kiều cô nương, bên kia là ai?”

Ngọc Kiều nhìn hướng nàng chỉ, bật cười: “Công tử đừng nói là coi trọng người đó chứ?”

Thất Nương chỉ một nữ tử chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dù

không trẻ trung như Ngọc Kiều nhưng vẻ xinh đẹp không chút thua kém, hơn nữa còn có vẻ phong tình thành thục mê người, ngược lại còn thêm mấy

phần quyến rũ.

“Lý đại gia các người đến… Minh Nguyệt tiếp đón có gì không chu toàn

còn phải xin mọi người thứ lỗi…” Nghe nàng nói cười với khách nhân xung

quanh, Thất Nương mới biết nàng chính là tú bà của Cẩm Sắt Phường, khó

trách Ngọc Kiều lại phản ứng như vậy.

Thấy Thất Nương chăm chú nhìn Minh Nguyệt không rời mắt, Văn Ngọc Đang thấp giọng hỏi: “Người ngươi muốn tìm chính là nàng?”

Thất Nương gật đầu, nói nhỏ với Ngọc Kiều mấy câu, Ngọc Kiều đứng dậy đi đến chỗ Minh Nguyệt… Thất Nương mỉm cười nghênh đón ánh mắt đánh giá của Minh Nguyệt.

Tiếp đó Thất Nương và Văn Ngọc Đang được đưa đến một nhã gian, một

khắc sau, Minh Nguyệt bước vào: “Không biết công tử tìm Minh Nguyệt có

chuyện gì?”

Thất Nương nhìn nha đầu phía sau nàng nói: “Việc này có liên quan đến Minh Nguyệt phu nhân, tuy nhiên tại hạ không hy vọng có người thứ ba

nghe được.”

Minh Nguyệt chần chừ: “Đỗ Quyên, ngươi ra chờ ngoài cửa.”

Thất Nương nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, nói với Văn Ngọc Đang: “Ngươi ra canh ngoài cửa, đừng để ai đến gần đây, đề phòng có người bên ngoài

nghe trộm.”

Đỗ Quyên biến sắc: “Phu nhân…”

“Đỗ Quyên là tâm phúc của ta, có chuyện gì không nghe được chứ?” Minh Nguyệt sốt ruột nói.

Thất Nương đáp: “Vậy xin Đỗ Quyên cô nương cùng canh giữ ngoài cửa.”

Ra ngoài cửa phòng, Văn Ngọc Đang nghe trong phòng im lặng một lúc

lâu, sau đó nghe tiếng Minh Nguyệt nói: “Ngươi rốt cuộc muốn…. Ngươi là

nữ?”

Nghe thanh âm kinh ngạc của Minh Nguyệt, Đỗ Quyên ngoài cửa ngẩn ra,

nhìn Văn Ngọc Đang, Văn Ngọc Đang không để ý đến nàng, tập trung nghe

động tĩnh bên trong.

Đỗ Quyên lấy lại tinh thần nghe tiếp, giọng hai người trong phòng nói chuyện đã nhỏ đi nhiều, nghe không rõ lắm.

“Tên của ta là Lưu Thất Nương.” Cởi bỏ khăn buộc trên đầu, Thất Nương nhìn Minh Nguyệt chăm chú không chớp mắt: “Đây là tên hiện tại của ta,

thực ra ta họ Phùng.”

Minh Nguyệt thân mình run lên, nhìn chằm chằm Thất Nương không nói gì.

“Phu nhân thấy họ này không lạ chứ?” Thất Nương nhìn sâu vào đôi mắt giống như của mình, nói.

Một lúc lâu sau Minh Nguyệt mới mở miệng:

“Cô nương hiện giờ đại danh đỉnh đỉnh nổi tiếng Long Thành ai không

biết, ta sao có thể chưa nghe qua, nhưng ta lại không biết Lưu cô nương

đến Cẩm Sắt Phường có việc gì phải làm sao? Cô nương gia thế trong sạch, nếu như bị người phát hiện thấy cô ở Cẩm Sắt Phường của ta… có lẽ đối

với cả Cẩm Sắt Phường và cô nương đều không tốt.”

Thất Nương nhìn nàng vò vò khăn tay, ngẩng đầu tâm trạng: “Tỷ muội

nhà ta gồm bảy người, lúc ấy ta tuổi còn nhỏ, chỉ nhớ Nhị tỷ đối với ta

tốt nhất, nàng luôn luôn che chở ta….”

Mi