
gười con gái
khác. Hành động chăm sóc ấy tuy đơn giản nhưng bộc lộ sự thân mật mà
không một ngôn từ nào có thể diễn đạt…
Cô cảm thấy… rất bối rối.
“Không cần phải cảnh giác cao độ như thế đâu, đó là em gái cậu ta.” Không còn
cách nào khác, đã ăn của người ta, răng miệng không sạch sẽ của Tề Quang Ngạn đành phải nói rõ.
“Thật ư?” Lưu Tâm Bình nhìn kỹ bọn họ, cảm thấy… không giống.
Thẩm Thiên Tình buông bát, lễ phép gật đầu với cô: “Chào chị, em là Thẩm Thiên Tình, cảm ơn chị đã chăm sóc anh trai em.”
Hóa ra là vậy. Lưu Tâm Bình khẽ cười thoải mái.
“Đâu có, em không cần nói như vậy. Trước đây chị chưa từng nghe học trưởng
nhắc tới em gái, vì vậy lần đầu gặp khó tránh khỏi tò mò. Lần này em lên Đài Bắc thăm anh trai, định ở lại bao lâu? Chị sinh ra và lớn lên ở Đài Bắc, rất quen thuộc với nơi này, nếu dư dả thời gian, chị có thể đưa em đi dạo quanh!”
Thẩm Thiên Tình nhìn anh trai. Anh không nhìn cô, cũng không lên tiếng.
Cô thở dài: “Em cũng không biết…”
“Chiêu này cao thủ đấy, đầu tiên nịnh nọt em chồng, tạo mối quan hệ tốt, nào
sợ ý trung nhân không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ…” Tề Quang Ngạn giơ
ngón cái lên khen ngợi.
Lưu Tâm Bình đỏ mặt, xấu hổ không nói nên lời.
“Tề Quang Ngạn, cậu nói nhiều vậy không sợ nghẹn chết à?” Quen nhau lâu như vậy, Thẩm Hàn Vũ bây giờ mới bất giác phát hiện cậu bạn cùng phòng cực
kỳ thích bị ăn đòn!
Thẩm Thiên Tình chăm chú nhìn người con gái
xinh đẹp, yêu kiều trước mặt, lại quay sang anh trai đang ở bên cạnh,
dường như hiểu ra, há hốc miệng. Hóa ra… là như vậy ư?
Cô buông bát đũa, đột nhiên không còn cảm giác muốn ăn.
Sau khi dùng bữa xong, cô kiên quyết rửa bát, nghe thấy Tề Quang Ngạn huyên thuyên bên tai, nói là muốn để cho anh trai và học muội xinh đẹp tâm
sự…
“Em gái anh xinh quá!”
“…”
“Cô ấy bao tuổi
rồi? Chắc có bạn trai rồi chứ? Một cô gái như thế, bình thường chắc là
mục tiêu theo đuổi của rất nhiều chàng trai.”
“…”
“Học trưởng!” Cô gọi liền ba tiếng, anh mới đột nhiên hoàn hồn.
“Cái gì? Em nhắc lại đi, anh nghe không rõ.” Thẩm Hàn Vũ dụi điếu thuốc, quay người nhìn cô.
Lưu Tâm Bình thở khẽ: “Hôm nay anh chẳng tập trung gì cả.” Con người anh
đang nói chuyện với cô ngoài ban công nhưng hồn vía thì đã bay xa từ
lâu.
“Vậy sao?”
“Em vừa hỏi anh, em gái anh có bạn trai chưa? Mẫu người như cô ấy chắc thu hút nhiều chàng trai lắm nhỉ?”
“Anh không biết.” Vậy ư? Có rất nhiều chàng trai thích Tình ư? Anh chưa từng nghĩ Tình sẽ nhận được nhiều sự ái mộ từ người khác giới…
“Xem ra anh chẳng làm tròn bổn phận của một ông anh trai gì cả.”
Anh lại châm điếu thuốc, ủ dột hút.
“Hút thuốc nhiều không có lợi cho sức khỏe đâu.” Cô cau mày với vẻ quan tâm, nhưng anh để ngoài tai, rít mạnh một hơi rồi nhả khói, dường như muốn
trút hết sự ưu phiền đang tràn ngập trong lòng…
“Học trưởng…”
“Tâm Bình, em thích anh chứ?” Anh bất ngờ hỏi.
“Hả?” Cô sững người, hai má lập tức đỏ ửng.
“Anh… Sao anh…”
“Em đối tốt với anh, anh thấy hết, nhưng anh cứ thay hết bạn gái này đến
bạn gái khác, chính là vì không dám hứa với em một cách dễ dàng, vì anh
không biết mình có thể cho em cái gì. Em là một người con gái rất tốt,
xứng đáng với người tốt hơn, còn anh, trái tim này trôi nổi không dừng
lại một nơi, anh không chắc có thể dừng lại nơi em, hay nói đúng hơn,
anh không chắc có thể dừng lại ở bất cứ người nào, anh không muốn em
chịu uất ức.”
Anh nhìn khói thuốc lượn lờ, chậm rãi nói.
“Không sao!” Cô vội vàng trả lời, một lúc sau mới phát hiện mình quá gấp gáp,
bèn lúng túng cúi thấp đầu, nói khẽ: “Chẳng có gì uất ức cả, vì thích
anh nên trong mắt em không còn nhìn thấy ai khác nữa, cho dù có người
tốt hơn, trái tim em vẫn chỉ có anh. Em biết trái tim anh không thể dừng lại bên ai, giống như ngọn gió quen phiêu bạt, đã định sẵn em chỉ có
thể chạy theo, tùy anh lúc thích lúc không, dầu vậy, em vẫn muốn thử,
cho dù cuối cùng vẫn không giữ được anh, em cũng sẽ không một lời oán
trách, vì ít ra em cũng đã từng có được anh.”
Vài hạt mưa bay
vào ban công, làm tắt ngấm đầu thuốc, Thẩm Hàn Vũ vê vê, vứt xuống dưới
chân, quay đầu, chậm rãi nói: “Em có phiền lòng không nếu một người vừa
hút thuốc xong hôn em?”
Lưu Tâm Bình mở to mắt. Anh giơ hai tay, kiên nhẫn đợi cô quyết định.
Sau đó, cô thẹn đỏ mặt bước lại gần anh. Anh ôm lấy hai khuỷu tay cô, nhẹ nhàng hôn.
Đằng sau vọng lại một âm thanh khe khẽ, anh biết có một đôi mắt ở không xa vẫn nhìn anh chăm chú từ đầu đến cuối.
Hai tay anh càng siết chặt, nhắm mắt, đóng cửa trái tim, không muốn nghĩ ngợi điều gì.
Giờ khắc này, anh để bản thân hoàn toàn tê liệt.
Chỉ thấy Lưu Tâm Bình định nói gì rồi thôi, tư thế yêu kiều của người con
gái nhỏ nhắn ngả vào Thẩm Hàn Vũ, ngu ngốc mấy cũng biết đã xảy ra
chuyện gì tốt đẹp!
Có điều, bầu không khí giữa hai anh em này
rất kỳ quặc, còn kỳ quặc ở chỗ nào thì không nói rõ được, chỉ biết đó là một sự căng thẳng nhạy cảm kỳ lạ.
Đến tối, Lưu Tâm Bình tạm biệt về nhà, vẫn không nỡ rời liền hỏi: “Anh có muốn tiễn em một đoạn không?”
Tề Quang Ngạn vội nói: “Khôn