XtGem Forum catalog
Thất Tịch Không Mưa

Thất Tịch Không Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322472

Bình chọn: 8.5.00/10/247 lượt.

ra một vụ ngộ độc tập thể trong bữa trưa ở một trường tiểu học, bệnh viện chật như nêm, một đám tiểu ma đầu cũng khóc ầm ĩ, khiến người khác như sắp kiệt quệ tinh thần, không dễ gì hoàn thành mọi việc. Trở

về nhà, anh mệt tới mức nằm vật xuống, không muốn động đậy.

“Hàn Vũ, anh ăn cơm chưa?” Một đôi tay nhỏ nhắn khẽ lắc người anh.

Anh mệt mỏi rên lên một tiếng, không mở nổi mí mắt.

Lưu Tâm Bình thấy anh mệt tới nỗi không nói ra câu, khẽ thở dài: “Thôi được rồi, anh nghỉ đi, em làm ít đồ để trong lò vi sóng, anh tỉnh dậy hâm

nóng rồi ăn. Em giúp anh lấy thư trong thùng thư vào rồi, để trên bàn

ấy, anh có thời gian thì nhớ mở ra xem nhé!”

Anh không đáp lời, e rằng đã lên chín tầng mây từ lâu rồi.

Lưu Tâm Bình vuốt nhẹ gương mặt anh tuấn đang say ngủ của anh với tình yêu và sự đau lòng không nói nổi thành lời…

“Thôi em về đây!” Giọng nói nhẹ tới mức gần như thì thầm. Cô luyến tiếc rút tay về, giúp anh đóng cửa.

Sau đó, Thẩm Hàn Vũ mở mắt, nhìn cửa phòng đã đóng.

Ba năm trước, khi anh bị tai nạn, Lưu Tâm Bình cả ngày ở trong viện chăm

sóc anh, sau khi ra viện lại hỏi han ân cần, lo liệu việc sinh hoạt

thường ngày của anh tỉ mỉ, chu đáo. Cô luôn như vậy, ở bên anh không oán trách, không hối hận.

Cho dù hôm ấy, anh bất ngờ hôn cô, sau đó lại trở nên xa lạ, không đưa ra lời giải thích hợp lý nào, chỉ nói một

câu làm tổn thương người khác: “Xin lỗi.”

Hành động của anh rất khó hiểu nhưng cô chưa từng trách anh.

Tình cảm của cô đối với anh sâu nặng bao nhiêu, không ai có thể rõ hơn anh,

thực ra, cô chưa từng nghĩ phải đạt được điều gì khi ở bên anh, chỉ cần

có thể thấy anh, làm chút gì đó cho anh, biết anh sống tốt, thế là cô đã rất vui vẻ, yên tâm rồi.

Tề Quang Ngạn nói, anh đúng là giẫm

phải bãi phân chó may mắn mới có thể gặp được một người con gái tốt, một lòng một dạ yêu anh như vậy, nếu anh không biết trân trọng thì đúng là

ngu hết thuốc chữa!

Điều này không cần ai nói anh cũng biết. Vì

cô quá tốt, anh mới không thể tùy tiện, thà quay lại với bất kỳ người

con gái nào khác chứ không thể dừng lại bên cô.

Anh không muốn làm cô tổn thương.

Nghĩ tới xấp thư cô nói, anh gượng dậy, rời khỏi giường, cầm chồng thư xem

một lượt, trừ hóa đơn thanh toán tiền điện, nước, thư quảng cáo, mắt anh dừng lại trên bức thư có địa chỉ quen thuộc, không hề động đậy.

Bao lâu rồi? Địa danh xa xôi này, dường như anh đã quên hẳn, Bình Đông…

Anh nhắm mắt, nặng nề thở ra một hơi.

Có nực cười không chứ? Nói phải quên nhưng mới nhìn thấy địa chỉ đã hít

thở khó khăn, còn nói từ lâu đã không còn quan trọng, rốt cuộc là anh

đang lừa ai đây?

Anh cố gắng khống chế đôi tay, run rẩy bóc thư…

“Hàn Vũ!

Mẹ bệnh khó qua khỏi, tự biết thời gian không còn nhiều, đầu óc mơ hồ, hỗn độn mấy năm rồi. Trước khi đi đến điểm cuối cùng của cuộc đời người thì mẹ lại tỉnh táo lạ thường, rất nhiều việc cố chấp, câu nệ trước kia

trong phút chốc đều trở nên rất mơ hồ, bé nhỏ, có vài lời nếu bây giờ

không nói, sợ rằng không còn cơ hội.

Gần đây, mẹ thường nghĩ tới rất nhiều việc trước kia, trong đầu hay hiện ra dáng vẻ đáng yêu của

Tiểu Tình hồi bé, gương mặt nhỏ nhắn hay cười, giống như trên thế giới

này không nỗi phiền não nào có thể quấy rầy con bé. Cho tới tận bây giờ, mẹ vẫn nhớ nó nói chưa sõi, gọi tiếng mẹ, vẻ nũng nịu giơ tay muốn ôm

mẹ. Không phải con gái ruột thì sao chứ? Chẳng phải mẹ đã thương yêu nó

bao năm ư? Nó cũng gọi mẹ là mẹ, vì sao phải để huyết thống thay đổi tất cả, quên rằng nó từng là đứa con gái mẹ yêu thương nhất? Những chuyện

từ trước đến nay đâu phải do nó quyết định, nhưng mẹ lại tàn nhẫn đay

nghiến những việc nó không thể làm chủ, trút oán hận lên người con bé.

Có lúc thấy nó rớt nước mắt, gương mặt tràn ngập sự vô tội gọi mẹ, mẹ

cảm thấy… bản thân mình thật đáng sợ, con bé hoàn toàn không biết mình

làm sai điều gì…

Sau khi mẹ sinh bệnh, Tiểu Tình không hề trách

mẹ đối xử tệ với nó, chăm sóc mẹ không một lời căm hận, một vai gánh vác mọi việc, mặc kệ mẹ đánh mắng, chì chiết, vẫn cố chấp ở bên mẹ, mẹ mới

đột nhiên tỉnh ra, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì! Con bé ban ngày

kiên cường đối diện với mọi thứ, xử lý tất cả mọi việc, đến tối liền

trốn trong phòng con trước đây, nhìn ảnh bọn con chụp chung, nói: “Anh,

em rất dũng cảm, rất dũng cảm, anh không cần lo, em sẽ chăm sóc mẹ, sẽ

xử lý việc nhà, sẽ làm tốt tất cả mọi việc…”

Mẹ tự hào biết bao

vì có một đứa con gái như vậy. Hàn Vũ, mẹ làm sai rất nhiều việc, nhưng

mẹ không kịp bù đắp cho con bé rồi. Ngày hôm đó, mẹ ôm nó, hối hận khóc

nức nở. Sau khi mẹ đi, người mẹ không yên tâm nhất chính là nó. Nó buồn

khóc: “Mẹ, đừng đi, con chỉ còn mẹ, đừng để con lại một mình!” Nhưng mẹ

biết, con bé sẽ không một mình, vì nó còn có con.

Hàn Vũ, nếu

con đọc được bức thư này thì nhanh trở về nhé, thay mẹ ở bên nó, bây giờ nó cần con vô cùng. Mẹ biết, yêu cầu này gây khó khăn cho con nhưng mẹ

thà coi như con đã không còn vướng bận. So với nỗi khổ mà Tiểu Tình chịu đựng, khó khăn của chúng ta đã là gì? Mẹ nợ con bé, cũng là con nợ nó,

Hàn Vũ,