
ó biểu hiện gì, không nén được liền lên
tiếng trách mắng: “Cháu ấy à, cô cũng chẳng muốn nói cháu đâu, tiền đồ
tuy quan trọng song không thể bỏ mặc gia đình, chẳng thèm chăm lo như
thế, đến cha mẹ bệnh nặng cũng không về thăm, trút hết gánh nặng lên vai Tiểu Tình. Nó chỉ là một đứa trẻ, sao có thể gánh vác nhiều đến vậy
chứ? Xảy ra việc thì nó biết tìm ai bàn bạc đây? Hồi trước cháu có như
thế đâu, cháu luôn là đứa trẻ rất có trách nhiệm…”
Thẩm Hàn Vũ lặng lẽ nghe cô trách mắng, không cãi lại: “Cô à, Tình… con bé vẫn ổn chứ?”
“Ổn sao được! Sau khi cháu đi, mẹ cháu không biết phát bệnh gì, tâm lý và
tính tình trở nên bất thường, chỉ cần không vừa ý là đánh Tiểu Tình để
trút giận. Ban đầu cha cháu còn có thể bảo vệ nó, sau này cha cháu mất,
đến chỗ dựa cuối cùng nó cũng không còn. Đại khái là cái chết của cha
cháu mang đến cho bà ấy cú sốc quá lớn. Mẹ cháu như phát điên, đầu óc mơ mơ hồ hồ, có lúc còn gọi Tiểu Tình là hồ ly tinh gì đó, nắm tóc nó vừa
đánh vừa chửi những câu người khác không hiểu nổi, có lần còn nói: “Đầu
tiên mày cướp chồng tao, rồi lại ép con tao đi, rốt cuộc tao nợ mày cái
gì mà mày phải đối xử với tao như vậy…” Cháu không biết đâu, mẹ cháu rất hung dữ, ánh mắt nhìn Tiểu Tình oán hận xiết bao, tới nỗi bọn cô cũng
phải nổi da gà, không biết bà ấy bị trúng tà gì. Chẳng trách Tiểu Tình
cảm thấy cha chết, anh trai đi đều là lỗi của nó, ngơ ngẩn mặc kệ mẹ
cháu trút giận, cũng không biết đường trốn đi, nếu không có hàng xóm bọn cô đến giúp, Tiểu Tình bị đánh chết từ lâu rồi!
Còn nữa, hai,
ba năm trước, chẳng phải nó lên Đài Bắc tìm cháu ư? Mẹ cháu giận điên
lên, nói với nó, nếu nó dám đi thì đừng quay về, trở về bà nhất định sẽ
đánh gãy chân nó! Nhưng nó khóc nói rất nhớ anh trai, cô cho rằng cháu
sẽ giải quyết được việc này, không ngờ cháu lại bỏ mặc nó trở về lẻ loi
một mình. Vũ à, tim cháu trở nên tàn nhẫn từ khi nào vậy? Không quan tâm đến sự sống chết của em gái một chút nào cả. Lần đó Tiểu Tình thê thảm
lắm, cháu có biết không? Đến cô nhìn thấy cũng không đành lòng, sao cháu có thể làm vậy với nó chứ? Thực sự là… thực sự là cô không biết phải
nói thế nào với cháu nữa!”
Hóa ra… sau khi anh đi, Tình sống những ngày tháng như vậy ư? Nhưng gặp mặt rồi, vì sao cô không nói? Nếu anh biết sớm…
Thẩm Hàn Vũ nắm chặt tay, đột nhiên đau đớn nhớ ra, khi đó anh không cho cô
cơ hội, hay không phải anh không biết mà là trong tiềm thức không dám
biết, như vậy anh sẽ không bị khó xử, đau lòng… Anh thực sự ích kỷ một
cách đáng chết.
Cô cho rằng anh trai sẽ bảo vệ cô, vì vậy mới không màng tới tất cả chạy đến tìm anh, nhưng anh đã làm gì?
Anh không dám tưởng tượng, trước khi lên tìm, không thấy anh, Tình sẽ oán hận biết bao…
Cô hàng xóm vỗ vỗ vai anh: “Cháu suy nghĩ kỹ đi nhé! Tiểu Tình dù sao cũng là đứa em gái mà cháu yêu thương từ nhỏ tới lớn, nên làm thế nào tự
cháu khắc biết.”
Thẩm Hàn Vũ không nói gì, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.
Thời gian đã trôi qua bao lâu, anh cũng không để ý, cuối cùng, ánh tà dương
hòa vào đường chân trời, bốn bề vắng lặng, chỉ còn tiếng thở của anh nhẹ tới mức không còn nhẹ hơn được nữa…
“Anh?” Tiếng gọi nhỏ nhuốm
vẻ bất an vang lên phía sau, anh quay người lại, một thân hình nhỏ nhắn
lao tới, anh đứng không vững, lùi lại mấy bước, phải dựa vào thân cây
mới trụ vững được.
Anh ôm cô, nghi hoặc cúi đầu nhìn gương mặt
đầy sợ hãi của cô: “Tình, sao thế? Không phải em đang ngủ à? Ra đây làm
gì?” Đến giày cũng không mang, mắt cá chân trắng như tuyết giẫm lên đám
lá.
“Em… tỉnh dậy không thấy anh… cứ tưởng… không được gặp anh
nữa…” Thân hình nhỏ nhắn run rẩy, ôm chặt anh, không ngăn nổi nỗi sợ
hãi.
Lòng Thẩm Hàn Vũ đau như cắt.
Cô tưởng anh lại im
hơi lặng tiếng biến mất giống sáu năm trước ư? Vì vậy mới sợ tới nỗi đến giày cũng chưa kịp đi, tìm anh khắp nhà?
Hồi ấy… cô cũng tìm anh như vậy ư?
Anh dùng hết sức ôm chặt cô, khàn giọng hứa: “Đừng sợ, Tình, nếu anh muốn đi, sẽ cho em biết.”
“Lần trước anh cũng nói như vậy…” Cô vùi mặt vào ngực anh, buồn rầu nói.
Anh đã nói người đầu tiên cô nhìn thấy khi trở về sẽ là anh, vậy mà anh lại để cô tìm kiếm trọn sáu năm ròng.
“Lần này sẽ không như thế đâu, anh thề!”
Thẩm Thiên Tình ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ không chắc chắn.
Thẩm Hàn Vũ trìu mến vuốt tóc cô: “Đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Cô nghĩ ngợi giây lát: “Anh muốn ăn gì?”
“Anh nhớ ở góc rẽ ngoài đầu ngõ có một quán vịt, trước đây chúng ta thường
ăn, lâu rồi không tới đó, không biết bây giờ còn mở không?”
Cô gật đầu: “Vẫn còn mở.”
“Vậy chúng ta đi ăn nhé! Em vào đi giày đi, anh đợi em ở đây.”
Cô do dự một lúc, hai tay không muốn buông anh ra, không dám chắc liệu có phải anh lại mượn cớ rời bỏ cô không.
Thẩm Hàn Vũ nhìn thấu suy nghĩ của cô, dứt khoát vào nhà cùng, mang giày,
lấy áo khoác mỏng đưa cô, đóng cửa, quay đầu lại nắm tay cô rồi cất
bước.
Ăn xong bữa tối, về tới trước cửa nhà, cô nhìn bức
tường bao cao chưa tới đầu người, đột nhiên nói: “Lúc nãy ra ngoài em
quên mang chìa khóa, anh có thể trèo tường vào r