Duck hunt
Thất Tịch Không Mưa

Thất Tịch Không Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322685

Bình chọn: 9.00/10/268 lượt.

hông ngừng tuôn, từng giọt, từng giọt rơi xuống: “Vì sao anh

không bảo vệ bản thân trước? Lần nào em cũng chỉ biết làm anh liên luỵ,

từ nhỏ đã như vậy…”

Hồi nhỏ hại anh gãy chân, lớn lên còn khiến

anh bị thương, đến cuộc đời cũng bị cô làm cho liên luỵ, thậm chí đến

lần gặp mặt cha mẹ cuối cùng cũng không có dịp… Cô hại anh rất thê thảm, cô như vậy, đâu đáng để anh sống chết bảo vệ chứ?

“Nếu không bảo vệ được em, anh cũng chẳng cần bảo vệ bản thân mình.” Nhìn đôi mắt nhoà lệ của cô, anh nói khẽ.

Cho nên, nếu hôm nay cô rớt xuống vực sâu muôn trượng, anh cũng sẽ nhảy xuống cùng cô, không chậm trễ chút nào?

Cô cắn môi, khóc không thành tiếng.

Thẩm Hàn Vũ không nói gì mà chỉ ôm cô vào lòng. Anh lặng lẽ ôm cô, cô lặng

lẽ rơi nước mắt, không ai đứng lên, ánh trăng khuyết chiếu lên thân hình họ, chảy xuống vuốt ve, an ủi nỗi đau khổ.

“Anh làm em buồn lắm à?” Cho dù là vì anh che giấu chân tướng sự việc hay vì anh quyết định kết hôn cùng Tâm Bình.

Cô vùi mặt vào ngực anh, chỉ biết khóc nức nở. Cô không cần trả lời vì ai cũng đều rõ đáp án.

“Anh hy vọng em hiểu, em đối với anh còn quan trọng hơn cả bản thân anh, vì

vậy anh không tiếc tất cả để bảo vệ em. Cho dù anh làm gì, mục đích cũng chỉ là điều đó, em hiểu không?” Anh không còn giấu giếm nữa, bộc lộ tâm sự cho cô hay.

Cô gật đầu, rồi lại gật đầu lần nữa, khóc không thành tiếng.

“Nếu anh không kết hôn, em sẽ dễ chịu hơn, phải không?” Anh vuốt tóc cô, khẽ hỏi.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Nếu đó là điều em hy vọng, anh có thể cả đời không kết hôn.” Chỉ cần cô không bị tổn thương.

“Không được! Chị Tâm Bình là một người con gái tốt, anh đừng từ bỏ chị ấy!” Cô đã khiến anh nửa đời mệt mỏi, cô không muốn đến cơ hội cuối cùng để nắm giữ hạnh phúc anh cũng bỏ qua.

“Nhưng em…”

“Anh không

kết hôn cũng chẳng thể thay đổi được gì. Chúng ta là anh em! Không phải

ư? Đây là câu anh luôn nói với em, em cũng thông cảm cho sự lựa chọn của anh, như vậy đối với mọi người đều tốt, vì vậy em sẽ không trách anh.”

“Tình…” Nhìn cô cố nuốt nước mắt, gương mặt gượng cười, anh đau lòng không thốt nên lời.

“Em không sao, thật đấy! Chỉ cần anh kết hôn, lòng em sẽ chết, đây chẳng

phải là mục đích ban đầu của anh khi làm vậy ư? Thế thì đừng thay đổi!

Anh luôn rất lý trí, sao bây giờ lại do dự?”

Đúng vậy, anh luôn

rất lý trí bởi còn phải bảo vệ cô, không thể không tỉnh táo, bây giờ,

ngược lại, là cô đóng vai trò này, anh rõ hơn ai hết, vai trò này đau

khổ, buồn sầu biết bao…

“Được, anh nghe em, nhưng Tình à, có vài lời em phải nhớ rõ, bất luận lúc nào cũng không được quên.”

“Gì ạ?”

Anh lơi tay, để cô dựa vào vai anh, cùng ngắm sao.

“Em còn nhớ không, hồi nhỏ anh dạy em thiên văn, em từng nói, anh giống như tên anh – vũ trụ bao la, còn em chỉ là bầu trời dưới vũ trụ, có lúc em

cảm thấy, so với anh, em rất bé nhỏ, cả đời này chỉ có thể sống dưới đôi cánh của anh, mãi mãi không thể rời xa. Thực ra, em có bao giờ nghĩ

rằng, dù vũ trụ có bao la, rộng lớn hơn nữa, cũng chỉ riêng mình trái

đất mới có sinh vật sống hay không? Chí ít trước mắt, trí tuệ và năng

lực của loài người mới chỉ khám phá được tới đó thôi. Toàn bộ sinh mệnh

của anh đều lưu lại ở bầu trời này, em là nơi anh gửi gắm tất cả, sao có thể nói rằng mình bé nhỏ được chứ? Cho dù anh dừng lại ở ngôi sao nào,

đó cũng chỉ là một miền hoang vu, cho nên em phải vì anh, bảo vệ thật

tốt sinh mệnh cuối cùng này, được không?”

Cô là động lực và hy vọng sinh tồn của anh!

Hiểu ý anh, cô cười, rưng rưng nước mắt: “Em đồng ý!” Hôn lễ của anh và Lưu Tâm Bình vẫn cử hành đúng thời gian đã định, họ

chính thức trở thành vợ chồng trong lễ đường nhỏ, chỉ có vài bạn bè thân hai bên tới dự.

Lưu Tâm Bình xuất thân trong một gia đình danh

giá, cả nhà hy vọng có thể tổ chức hôn lễ to lớn, linh đình cho cô,

nhưng Thẩm Hàn Vũ nói công việc của anh bận rộn, nên bỏ mọi lễ nghi rườm rà, chỉ làm đơn giản, Lưu Tâm Bình hoàn toàn nghe theo anh khiến cha mẹ có phần giận cô, nhưng cô không quan tâm, phô trương không quan trọng,

quan trọng là lấy ai.

Tề Quang Ngạn và Thẩm Thiên Tình trở thành phù rể và phù dâu trong lễ cưới.

Nhìn anh đeo nhẫn cho Lưu Tâm Bình, cô không rơi nước mắt.

Bởi vì cô muốn mỉm cười nhìn anh đón nhận hạnh phúc.

Bởi vì cô muốn một mình bước tiếp, thay anh bảo vệ bầu trời trong xanh cuối cùng.

Cô sẽ giống như tên mình, một bầu trời quang đãng.

Không ai để ý, khi chú rể cúi đầu hôn cô dâu, ánh mắt anh dừng trên người cô dâu, nước mắt lặng lẽ rơi, chỉ có cô thấy rõ ràng.

Trái tim của anh, cô hiểu, cho dù bề ngoài là gặp gỡ hay phân ly đều không

quan trọng, bởi vì tâm hồn bọn họ chưa bao giờ xa cách, thế tục không

chấp nhận tình yêu của họ nên họ gắn bó với nhau bằng linh hồn.

Mất bao thời gian cô mới hiểu được điều này, vì vậy hôm nay cô có thể mỉm cười chúc phúc.

Cô muốn anh sống thật tốt, người anh trai yêu quý nhất của cô.

©STENT

Đêm đã khuya, tối nay là đêm tân hôn của anh trai, đồng nghiệp và bạn thân

thời đại học muốn phá rối việc động phòng, có người còn đề nghị mua hơn

mười, hai mươi