
coi em là người phụ nữ
bình thường, dù sao anh cũng có thể lên giường với người phụ nữ mà anh
không yêu, chẳng phải sao?”
“Thẩm Thiên Tình! Em coi anh là cái gì? Nếu như đến em gái của mình mà còn dám linh tinh, anh có còn là người không?”
“Em không phải em gái anh, anh muốn em nói điều đó mấy lần nữa đây? Em
không muốn làm em gái anh, anh có thể không yêu em, nhưng em căm thù anh mượn cớ “anh em”!”
“Em là em gái anh! Trong lòng anh, em mãi
mãi là em gái anh, cho dù em có thừa nhận hay không!” Anh thở nặng nề.
“Mặc quần áo vào, lập tức rời khỏi phòng anh!”
“Hóa ra, em chủ động dâng tận cửa, anh cũng không thèm.”
Cô cười khẽ, đau khổ mặc lại quần áo, thất thần rời đi.
Thẩm Hàn Vũ như đã ép khô sức lực của bản thân, đổ sụp người xuống đất, ôm đầu vẻ mâu thuẫn.
Anh đã đi tới bước này mà vẫn chưa chém đứt được sự dây dưa giữa bọn họ ư?
Phải chăng anh cần vĩnh viễn trốn chạy, không bao giờ gặp lại cô nữa thì mới có thể đoạn tuyệt hoàn toàn?
Sau hôm đó, cô như biến thành
người khác, cuộc sống đơn thuần đột nhiên trở nên đa sắc. Cô không còn
từ chối hẹn hò với Tề Quang Ngạn, ai có cảm tình với cô, cô đều hào
phóng đón nhận, sự tồn tại của họ khiến cô cảm thấy mình vẫn còn có
người quan tâm, để ý.
Chẳng mấy chốc đã qua nửa tháng, Thẩm Hàn
Vũ mấy lần gặp đàn ông đưa cô về nhà, đến trước cửa còn hôn tạm biệt,
hơn nữa đều không cùng một người!
Mới đầu còn thấy Tề Quang
Ngạn, nhưng sau này cậu ta hoàn toàn mất tăm mất tích, trong khi các mối quan hệ của cô lại càng xuất sắc vượt trội, có lần, anh còn nhìn thấy
gã trai đưa cô về thò tay vào trong áo cô…
Anh suýt chút nữa nhảy ra giết người!
Ngày hôm đó, giữa họ xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng nhất từ trước đến nay,
thậm chí anh còn nói năng tuỳ tiện: “Thẩm Thiên Tình, em nhất định phải
biến mình thành kẻ đê tiện thế à? Em có biết hành vi của em bây giờ rất
giống gái điếm hay không?”
“Anh dựa vào cái gì mà nói em như
vậy? Chính anh cũng đâu còn trong sạch! Vì sao anh cũng có thể vui đùa
còn em thì không? Bởi em là đàn bà à?”
Bốp!
Một cái tát là câu trả lời của anh.
Anh hy vọng thức tỉnh cô nên mới ra tay nặng như vậy.
Cô khóc, xoa bên má đau rát, đau khổ nói: “Cái tát này chính là hồi đáp
của anh đối với tình cảm của tôi… Thẩm Hàn Vũ, tôi sẽ ghi nhớ! Uổng công chúng ta biết nhau cả đời. Anh quá không hiểu tôi rồi, anh tưởng tôi
quan tâm đến trinh tiết ư? Trinh tiết vì sao quan trọng, vì phải giữ lại cho người đàn ông quan trọng nhất, nếu người đàn ông này không thèm,
vậy tôi còn câu nệ làm gì? Anh không yêu tôi, tôi chỉ muốn tìm kiếm chút cảm giác tình yêu bên người đàn ông khác thôi, anh không có quyền ngăn
cản!”
Lời của cô đả kích anh mạnh mẽ, anh ngẩn người nhìn cô chạy ra khỏi cửa, thậm chí không còn sức để đuổi theo.
Từ nhỏ, mọi người đều nói cô là kẻ nổi loạn, nhưng cô chẳng quan tâm đến
cảm nhận của người khác, đúng sai rõ ràng, chỉ cần người không phụ mình, mình sẽ không phụ người, giống như hồi tiểu học, cô giáo chủ nhiệm vu
oan cho cô, cô liền cá với đám bạn học xem quần lót của cô giáo màu gì,
để cô ấy lộ ra phần tế nhị. Đến trinh tiết của bản thân, cô quan tâm
cũng chỉ vì người cô quan tâm để ý đến.
Cô có logic suy nghĩ độc đáo, không ai có thể thay đổi được, có lúc, anh cảm thấy chính mình đã dạy cô yêu hận phân minh.
Nhưng bây giờ, cũng chính là anh tự tay hủy hoại tình yêu của cô, lòng nhiệt
tình của cô đối với cuộc sống, mỗi câu nói của cô đều nặng nề gõ vào
trái tim anh, đóng dấu vào đầu anh.
Tổn thương mà anh gây ra
không thể bù đắp, nhưng còn Tề Quang Ngạn? Thằng cha này đang làm gì?
Chẳng phải luôn miệng nói yêu Tình nhiều thế nào ư? Vì sao lại khoanh
tay đứng nhìn, mặc kệ cô ấy sa chân xuống hố?
Nghĩ tới đây, anh chạy ra ngoài.
“Có chuyện gì?” Tề Quang Ngạn để anh vào phòng, sắc mặt sa sầm, đến nước cũng không rót.
“Tình có đến chỗ cậu không?”
“Lạ nhỉ, cô ấy là em gái cậu chứ đâu phải em gái tôi, sao lại tới chỗ tôi tìm cô ấy?” Tề Quang Ngạn châm chọc đáp.
“Tôi và cô ấy xảy ra vài chuyện không vui…” Nói tới đây, Thẩm Hàn Vũ dừng
lại, nhìn Tề Quang Ngạn. “Cậu và Tình rốt cuộc là có chuyện gì, gần đây
cậu không quản những hành động của con bé sao?”
“Quản thế nào?”
Tề Quang Ngạn nhướng mày vẻ mặt có phần giễu cợt. “Tôi cùng lắm cũng chỉ là một trong số rất nhiều bạn trai của cô ấy. Thực ra, như vậy cũng
chẳng có gì không tốt, trước khi kết hôn, mọi người đều có quyền kết
bạn, có thêm vài người để so sánh, chẳng phải cậu cũng vậy ư?”
Thẩm Hàn Vũ sa sầm nét mặt, chậm hiểu hơn nữa cũng cảm nhận được sự cố ý của Tề Quang Ngạn: “Tiểu Tề, tôi đang nói chuyện với cậu về Tình, cậu đừng
từng từ từng chữ đều nhằm vào tôi.”
“Thế ư?” Tề Quang Ngạn cười. “Cậu đúng là đồ tiêu chuẩn kép. Phụ nữ từng chơi qua đếm không hết,
không ngờ một ngày nào đó sẽ có báo ứng, chính em gái mình cũng sẽ bị
người ta đùa giỡn ư?”
Bình! Bàn trà bị đạp đổ, Tề Quang Ngạn ngã xuống nền nhà, máu mũi chảy ròng ròng, nắm đấm của Thẩm Hàn Vũ vẫn đang giơ ra giữa không trung, tức giận nhìn bạn mình: “Những lời này mà cậu
cũn