
hết, mới sáng sớm đã chạy đi tán tỉnh mẫu thân hắn, đúng là không xem hắn ra
cái gì cả.
Bước ra khỏi nhà thì Trần Nguyên sửng sốt, lúc sâu mới
thốt lên một câu “Nương” rồi chạy vọt tới bên cạnh của Trần Hoa.
Đôi mắt nặng trĩu, rất lâu mới có thể tự mở mắt ra,
một màn sương mù dày đặc trước mắt, làm cho nàng có chút sợ hãi, rồi vươn người
dậy, day day huyệt thái dương cho thanh tỉnh thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Nương, đã tỉnh?” thanh âm giòn tan trong trẻo của
Trần Nguyên vừa phát ra, thì ngoài cửa lập tức xuất hiện thân ảnh nhỏ bé của
Trần Nguyên, trên khuôn mặt hiện lên chút lo lắng.
Nhìn thấy được khuôn mặt đáng yêu của hài tử, không tự
giác nàng nở lên nụ cười đẹp “A Ngưu” dang tay ra, ôm lấy Trần Nguyên vào lòng,
nàng có chút xúc động, yêu thương không thôi.
“Ta bị làm sao vậy” sau một hồi ôm ấp, nàng hỏi.
“Suất ca thúc thúc nói nương vì đau lòng quá độ dẫn
tới máu huyết không lưu thông nên nhất thời ngất đi” nghe được từ ‘suất ca thúc
thúc’ thì mắt trái nàng co thắt liên hồi.
Sờ đầu của Trần Nguyên “Ngoan, nói cho nương nghe,
suất ca thúc thúc có khuôn mặt ra sao”
“Thì đương nhiên rất suất” Trần Nguyên meo meo cười,
không hề để ý sắc mặt của Đường Thanh Thanh.
Thiên thiên vạn vạn đừng như nàng nghĩ, hít một ngụm
khí, ngữ khí bình thản hỏi “Vậy người đó đã đi chưa”
“Thúc thúc đang ở bên ngoài sắc thuốc cho nương” rất
may là khi nương hắn ngất đi thì có một người xuất hiện giúp hắn ẵm nương vào
nhà, mà khuôn mặt của vị suất ca thúc thúc này lại rất giống với khuôn mặt của
bạch y thúc thúc ở bên sông, nên hắn mới đồng ý cho kẻ xa lạ kia vào nhà.
Dứt lời một thân ảnh cao to đã xuất hiện ngoài cửa,
đôi mày rậm, đôi mắt đào hoa, sóng mũi cao cao, bạc môi mỏng, ngũ quan tuấn mỹ,
cả người tràn ngập mùi vị nam nhân, và tiền tài, khiến cho nàng muốn hộc máu
tươi mà chết.
A Ngưu, A Ngưu, uổng công ta tưởng ngươi là kẻ thông
minh, nào ngờ ngươi thông minh ba năm, ngu trong một khắc, dẫn sói vào nhà,
nàng thầm oán.
Khóe môi nhếch lên “Vị thiếu phu nhân này, thuốc đã
tới” Kỷ Hoằng Phong đang cực kỳ mát dạ vì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nhăn
như hủ qua, nhưng hắn lại có chút không vui, vì nhận ra khuôn mặt nàng ghi rõ,
không hoan nghênh hắn.
Rặn ra một nụ cười miễn cưỡng “Đa tạ” rồi cầm lấy chén
thuốc, mắt trái liên tục mà giật giật.
“Không tin tại hạ?” hắn muốn cười, nàng nghĩ đi đâu
vậy, nếu hắn muốn hạ độc trong thuốc, thì đã làm ngay từ lúc đầu.
“Tri tâm tri diện bất tri nhân” chậm rãi phun ra câu
nói.
Tay nắm tới thật chặt, cả người Kỷ Hoằng Phong run
run, còn nàng thì kiên trì gạt bỏ thuốc mà hắn đã cất công sắc cả nửa ngày
trời.
“Thúc thúc, ta nghĩ nương đã tỉnh, nơi này không cần
thúc bận tâm, cáo biệt” ngồi nhìn hết nửa ngày, Trần Nguyên hắn là ai? Sao lại
không nhìn thấu được sắc mặt của nương mình chứ, nên liền từ chối khéo, đẩy Kỷ
Hoằng Phong ra ngoài.
Mặc dù hắn không biết giữa hai người có quan hệ gì, và
Trần Nguyên – hắn cũng không muốn quan tâm, bởi vì hắn không muốn biết.
“Nương, A Ngưu đã đuổi hắn đi, nương….” sau khi đậy
cửa lại, Trần Nguyên liền đi tới mép gường, cố gắng đạp lên ghế, để ôm lấy thân
ảnh run run của mẹ mình.
“A Ngưu” ôm chặt Trần Nguyên, tâm nàng hiện lên tia
thống khổ, và tràn đầy tội lỗi, mặc dù nàng vui khi Trần Nguyên kiên quyết bảo
vệ nàng, nhưng nàng lại khổ tâm khi thấy hắn bị con ruột mình đối xử như người
ngoài
“Nương, người….người vẫn còn yêu hắn sao?” ngập ngừng
cả nửa ngày trời Trần Nguyên mới thốt nên câu này.
Có con ếch to nào mà nhảy giữa đường chứ, trừ phi gặp
quỷ, ngay từ đầu hắn đã cảm nhận khi tiếp xúc với vị đại thúc kia có cảm giác
rất kỳ lạ rồi.
Đâu ai tốt bụng tới nỗi, bỏ tiền ra mời đại phu, chính
tay sắc thuốc cho người xa lạ chứ, nhưng là hắn không muốn không tin sự thật
trước mặt mà thôi.
“Nếu….nếu….nếu….nương gả cho Mã thúc thúc, con có hận
nương vì đã chia cắt cha con…các người?” đứng ngoài cửa nghe được lời nói này
của Thanh Thanh, trái tim của Kỷ Hoằng Phong như chết lặng đi, hoàn toàn không
còn nhịp đập.
“Ngốc, A Ngưu không phải là người như vậy, A Ngưu sẽ
không bao giờ trách nương” hắn không phải là kẻ tham phú quý, hắn cũng không
phải là người ăn cây táo rào cây sung.
“Nếu là quyết định của nương, A Ngưu sẽ ủng hộ” hắn
biết người kia còn chưa đi, nhưng hắn muốn biết có phải thật sự như lời nói của
nương, phụ thân không thương hai người, nên mới để cho họ lưu lạc bên ngoài.
Nếu phụ thân là người như vậy, hắn không cần!
Nếu phụ thân yêu mẫu thân, thì tự phụ thân phải dành
lấy, hắn sẽ không giúp gì cả, bởi vì hắn muốn phụ thân chứng minh tình yêu của
người đối với nương.
Ân, nhất định là vậy!
“Đừng có đi, được không?” cả đêm hắn không ngừng
suy nghĩ, nếu đã là duyên không thể tránh, nếu đã là số mệnh thì càng không thể
trốn.
Dù nàng muốn trốn, hắn cũng không cho nàng có quyền
dám rời khỏi hắn thêm một lần nữa, dù không thương hắn cũng được, hắn tin chắc
mình sẽ có cách làm cho tâm nàng hồi chuyển.
Dừng lại cước bộ, nàng hỏi “Vì sao ta không thể đi,
ng