Thay Đổi Vận Mệnh

Thay Đổi Vận Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323454

Bình chọn: 10.00/10/345 lượt.

nhàng gật gật đầu.

Ở năm 97 này người dân vẫn còn có thể tự do đốt pháo hoa, nhưng chỉ vài năm sau đó chính phủ đã chính thức ban hành lệnh cấm.

Hiện tại là ban ngày, vì vậy pháo hoa đều được mọi người giữ lại để dành đến đêm mới đem ra đốt, trên đường phố đâu đâu cũng đều nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng.

Tôi ngồi trước bàn ăn, duỗi thẳng cổ mà chờ đợi bữa cơm trưa.

Giờ phút này tên nhóc thiếu thước tấc kia đang đem chiếc tạp dề của Thái Hậu quấn quanh người, ở trong phòng bếp luống ca luống cuống nấu cơm.

“Uy, cậu rốt cuộc có làm được hay không vậy? Nếu không được thì đừng có miễn cưỡng.” Đợi hơn 2 giờ liền, tôi rốt cuộc cũng chịu không nổi vì vậy đành phải hướng vào phía bên trong mà hô to lần thứ 5.

Hắn ngay lập tức thò đầu ra ngoài rồi vung cái sạn đang cầm trong tay lên, ý tứ vốn là: “Câm miệng, chờ thêm một chút nữa.”

Tôi ngoan ngoãn câm miệng, sau đó liền vươn tay cầm lấy bình sữa mà uống ừng ực ừng ực.

Nếu như hắn cứ tiếp tục lề mề như vậy không sớm thì muộn tôi cũng sẽ đói đến chết mất.

Lúc ban đầu tôi vốn còn định cùng hắn ra bên ngoài tùy tiện giải quyết, kết quả là vừa nghe xong hắn không một chút chần chứ liền kiên quyết cự tuyệt, nói nào là muốn tự mình đích thân vào bếp trổ tài.

Kết quả của việc tin tưởng và giao nhiệm vụ cho hắn chính là trực tiếp đem bữa cơm trưa biến thành bữa cơm chiều a!

“Lại đây bày biện chén đũa đi.” Sau khi đã vật lộn trong bếp suốt 4 giờ liền, hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc tạp dề, không chút khách khí mà ra lệnh cho tôi.

Đây rốt cuộc là nhà của ai vậy hả?

Tôi vừa càu nhàu vừa tiến vào phòng bếp chuẩn bị chén đũa.

Nhìn thấy các món ăn được chế biến một cách vô cùng hấp dẫn, đôi mắt tôi đột nhiên sáng hẳn lên.

Điều này quả thật rất kỳ quái nga, tôi vẫn còn nhớ rất rõ mấy tháng trước đây ngay đến cả việc nấu cơm đơn giản như vậy hắn cũng không biết, không thể tưởng tượng được chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã tiến bộ một cách vượt bậc.

Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng đưa một đĩa thức ăn đến trước mặt tôi, “Hãy nếm thử xem.”

Tôi vội vội vàng vàng gắp miếng thịt bò cho vào miệng, “Wao ~ hương vị quả nhiên rất ngon!” Thật không nhìn ra tên tiểu quỷ này lại có thể nấu ăn tuyệt đến thế, trong tương lai hắn chắn chắc sẽ trở thành một người đàn ông tốt a.

Hắn nhìn tôi chăm chú, sau đó tự mình gắp một khối thịt gà rôti đưa tới bên miệng tôi, “Cậu thử lại món này xem.”

Tôi thụ sủng nhược kinh (được sủng ái, yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo) mà nuốt vội, sợ đến mức không kịp suy nghĩ gì liên tục gật đầu khen ngon.

Hắn cố tình giả vờ như không trông thấy bộ dạng run rẫy lo lắng của tôi, tiếp tục dùng gương mặt nghiêm túc kia nhìn tôi chằm chằm, hơn nữa lại còn đứng ở bên cạnh không ngừng gắp những món khác cho tôi nếm thử.



Ngày mùa đông trời thường tối rất nhanh, ngay sau khi dùng xong bữa cơm

trưa/ bữa cơm chiều ‘nổi gai óc’ kia, sắc trời cũng đã muốn dần dần tối

sầm xuống.

Tôi vội vàng tiến vào trong phòng lấy thêm

chiếc áo khoác và túi xách để chuẩn bị cùng tên nhóc thiếu thước tấc kia đi ra ngoài hóng gió.

“Thật sự… không biết nên hình dung như thế nào?” Một giọng nói ồ ồ như vịt đực không biết từ đâu bỗng nhiên vang lên.

Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, thì đã trông thấy hắn đang đứng ở ngay

giữa phòng mà đảo mắt nhìn chung quanh trông giống như một viên cảnh sát đang khám xét hiện trường của một vụ án mạng nào đó.

“Cậu vào đây làm gì hả?! Phòng của con gái cũng không phải là cái chợ mà cậu có thể ra vào tùy tiện như vậy nga!” Tôi một bên hét lớn, một bên cố

gắng dùng sức đẩy hắn ra bên ngoài.

Hắn vẫn thản nhiên

đứng cho hai tay vào trong túi quần, không nhúc nhích một chút nào,

“Không phải cậu cũng đã vào phòng tớ rồi sao?”

“Hai chuyện này làm sao có thể giống như nhau được cơ chứ?”

Sau khi đã xem xét phòng của tôi một cách cẩn thận, hắn liền trực tiếp bĩu

môi khinh thường, “Uy, đây quả thật là phòng của con gái ư?”

Tôi thẹn quá hóa giận, “Không cần cậu phải bận tâm, chỉ cần lão công của tớ sau này không ngại là được, ai thèm để ý đến những người ngoài như cậu

nghĩ gì.”

Vừa mới nói xong hắn đột nhiên thu hồi khí

lực, lúc bấy giờ nguyên bản là tôi đang dùng lực đẩy hắn ra ngoài, do

tình huống phát sinh quá bất ngờ cho nên tôi trở tay không kịp cứ như

vậy mà lao đầu thẳng ngực hắn…

Hắn bị tôi va phải lao

đảo vài bước rồi nhân tiện đâm xầm vào cánh cửa, “Phanh” một tiếng chiếc cửa phòng nhanh chóng đóng lại, ở bên trong ngay lập tức tối đen.

Trong bóng đêm, tôi vẫn như trước bị hắn hộ trong lòng ngực, giờ phút này

miệng của hắn đang kề sát vào một bên tai tôi, hô hấp có chút dồn dập. Ở tư thế này tôi mới bất giác nhận ra, chỉ có hơn nửa năm trôi qua mà hắn đã muốn cao hơn tôi cả nửa cái đầu.

Tôi lo lắng hỏi,

“Cậu không sao chứ?” Vừa rồi nghe thấy tiếng va đập rất mạnh khiến cho

tôi không khỏi cảm thấy đau lòng thay hắn a.

Hắn không nói gì, chỉ là cánh tay đang ôm lấy tôi bỗng nhiên hơi xiết chặt lại.

Tôi bắt đầu có chút hoảng sợ, vội vàng giãy giụa ra khỏi cái ôm của hắn rồi đứng thẳng dậy mà hỏi hắn thêm một l


Duck hunt