XtGem Forum catalog
Thay Đổi Vận Mệnh

Thay Đổi Vận Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323614

Bình chọn: 9.00/10/361 lượt.

họ biết bí quyết học tập kia được rồi, bởi vì sự thật là tôi chẳng có bất kỳ một bí quyết nào cả, chẳng lẽ tôi lại đi khai thật với bọn họ rằng tất cả đều là do tôi từ tương lai xuyên

qua quá khứ hay sao? Trong tình huống như hiện tại cho dù bản thân tôi

có muốn nói ra sự thật đi chăng nữa, thì bọn họ chắc chắc cũng sẽ không

tin.

Trái ngược hẳn với hai tên tiểu quỷ kia, lão cha và lão mẹ của tôi lại cho rằng sự thay đổi vượt bậc này chính là do tổ

tiên hiển linh phù hộ, vì vậy ngày ngày đều không ngừng dâng hương cúng

bái.

Đến nước này thì tôi cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời mà thở dài một hơi.

Còn tên nhóc thiếu thước tấc kia vẫn duy trì bộ mặt than đen xì xì như cũ,

hết ngày này qua ngày khác đều lẽo đẽo đi theo sau tôi như một bóng ma.

Lúc bấy giờ tôi đương nhiên vẫn còn chưa hết tức giận, vì vậy tiếp tục không thèm đếm xỉa gì đến hắn.

Tên tiểu quỷ kia, thay mặt cho toàn bộ các chị em phụ nữ trên thế giới này, lão nương ta đây sẽ dạy cho ngươi bài học đầu tiên, đó chính là: ‘Danh

dự của người phụ nữ là vùng đất thần thánh thiêng liêng cho nên tuyệt

đối không được xâm phạm!’

2 tháng chiến tranh lạnh cứ

như vậy mà trôi qua rất nhanh, chúng tôi hiện tại lại đang tất bật chuẩn bị nghênh đón cuộc thi cuối kỳ nữa rồi.

Trong khoảng

thời này, tuy rằng ngọn lửa tức giận trong lòng tôi vốn cũng đã dần dần

tắt lịm, nhưng ngoài mặt tôi vẫn y như cũ không thèm đoái hoài gì đến

hắn.

Vì sao ư?

Đó là bởi vì hắn suốt ngày chỉ

biết bảo trì khuôn mặt lạnh lùng kia mà lẽo đẽo đi theo sau tôi, khiến

cho tôi căn bản là không biết nên làm lành với hắn như thế nào a a a!!!

Cách sắp xếp chỗ ngồi tại kỳ thi của cấp độ sơ trung chính là được bố trí

theo bảng xếp hạng thành tích học tập của mỗi người, vì vậy ba người

đứng đầu toàn trường như chúng tôi hiển nhiên được vinh dự xếp ngồi cùng một hàng. Giờ phút này tôi thật sự cảm thấy rất buồn bực, không hiểu vì lí do gì mỗi lần chỉ cần có sự xuất hiện của hắn thì bầu không khí lại

bỗng nhiên trở nên im ắng một cách đáng sợ.

Giờ phút này những người xung quanh ai nấy cũng đều chăm chú nhìn vào dãy bàn đầu quỷ dị mà bắt bầu bán tán:

Người đứng nhất ngay ở ngày thi đầu tiên liền có vẻ buồn bực và khó chịu.

Người xếp thứ hai từ khi nhập học cho đến tận bây giờ cũng đều lạnh lùng ít nói.

Người xếp thứ ba trái ngược hẳn với hai người kia có đôi khi còn ngẫu nhiên

mỉm cười với những người ngồi xung quanh, tuy nhiên khi cô ấy cười so

với khi không cười lại càng khủng bố hơn gấp trăm lần, từ trên người

không ngừng tản ra một luồng khí u ám quỷ dị khiến cho những người đối

diện không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Với cảnh tượng trước mắt như vậy, khó trách thế nhân vẫn thường hay nói thiên tài đều là những kẻ kỳ quặc…

Rốt cuộc thì ngày thi cuối cùng cũng đã đến rồi, tôi đem bài thi lật tới

lập lui mà cẩn thận kiểm tra 3 lần 7 lượt sau đó nhanh chóng nộp bài rồi bước ra khỏi lớp.

Cầm chiếc cặp sách trong tay, tôi chán nản lê từng bước dài trên hành lang.

Đã 4 ngày rồi, trải qua cả 4 ngày trời nhưng tôi vẫn chưa tìm được cách nào để có thể mở miệng hòa giải với hắn.

Ngay khi nộp bài xong, hắn vẫn đuổi theo tôi như cũ, cứ vô thanh vô tức mà

lẽo đẽo đi ở phía sau, tôi thoáng chần chừ vài giây, cố gắng lấy hết

dũng khí áp chế lòng tự ái của chính mình mà dần dần đi chậm lại chờ

hắn.

Đứng ở cách đó không xa hắn sợ run cả người, sau đó liền nhanh chóng gia tăng tốc độ cùng tôi đi song song.

Tôi vụng trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn vẫn như trước không buồn hé răng.

A a ~ tên tiểu quỷ chết tiệt này.

Lão nương ta đã cố gắng đến như vậy, ngươi còn không biết nên làm gì tiếp theo sao? Rốt cuộc ngươi có phải là đàn ông hay không?

… Dù gì cũng đã quyết định dẹp bỏ lòng tự ái qua một bên, cho nên tôi

không chút chần chừ liền giơ chiếc cặp sách đang cầm trong tay đến trước mặt hắn.

Tôi đứng yên chờ đợi, cũng bắt chước học theo

hắn không buồn hé răng, chỉ có cánh tay đang cầm chiếc cặp sách run lên

nhè nhẹ. [Tên đầu đất kia, còn không mau tiếp lấy! Nặng chết ta nga ~'>

Hắn ngây người vài giây sau đó rất nhanh liền tiếp nhận chiếc cặp sách,

đúng lúc này trên khuôn mặt than đen xì xì kia chậm rãi lộ ra một nụ

cười hiếm có…

Tuy rằng hiện tại vẫn đang là mùa đông,

nhưng không phải Shelley đã từng nói rằng: “Mùa đông đến đây, mùa xuân

sẽ không còn xa nữa” hay sao?

Các bạn nhỏ ở trường trung học F à, mùa xuân thật sự đã về rồi!

Ngay khi kỳ nghỉ đông vừa mới bắt đầu, tôi đã liền nhân tiện nằm dài trên giường mà ngủ đông suốt cả mấy ngày hôm nay.

Thái Hậu sau một vài lần cố gắng thúc giục tôi đi ra ngoài hóng gió rốt cuộc đành phải tuyên bố thất bại, đến cuối cùng, lão mẹ cũng không thể làm gì khác hơn là cứ mặc kệ tôi như vậy, mỗi ngày chỉ cần biết đến giờ ăn cơm mà tự mình thức dậy là tốt rồi.

Không có người quản lý, tôi lại càng vui vẻ ngày ngày đều ngủ mê mệt từ sáng sớm cho đến tận tối mịt.

Đêm 30 tết, lão cha và lão mẹ cũng từng có ý định đánh thức tôi dậy để cùng với bọn họ trở về bên nhà nội đón Tết âm lịch.

Nhưng lúc bấy giờ tôi thật sự buồn ngủ