
i. Cận Thiệu Đường nói nhỏ vào
tai: “Ngồi yên xem kịch, đừng gây chuyện”. Vương thị bĩu môi không nói.
Cận Thiệu Khang càng tức
giận. Dù sớm biết nữ nhân này không hiểu lễ nghĩa nhưng cũng không nghĩ nàng
lại không chừa chút thể diện nào cho hắn. Những lời Cận Yên Nhiên nói nhắc cho
hắn sự nhục nhã lớn nhất đời. Phải lấy một nữ tử mình chán ghét làm vợ. Mà người
mình muốn lấy làm chính thất lại phải chịu ủy khuất mà làm thiếp. Trong lòng
hắn thẹn với Vu Thu Nguyệt đương nhiên muốn để nàng có địa vị không thua
kém Tương Nhược Nam để nàng không bị coi thường. Nhưng nữ tử trước mắt thật ghê
tởm, chiếm được tiện nghi vẫn còn không biết đủ khiến người ta không thể chịu
được.
Lập tức hắn không thèm để
ý đến Tương Nhược Nam, chỉ Phương mụ mụ, trầm giọng nói:
-
Dẫn tiểu thư nhà ngươi đi.
Giọng nói lạnh lùng, sắc
mặt thập phần đáng sợ.
Phương mụ mụ sợ hãi cuống
quýt gật đầu, kéo tay Tương Nhược Nam nói:
-
Phu nhân, chúng ta về viện trước, nghe lời ta, đừng cãi nhau cùng Hầu gia nữa.
Tương Nhược Nam tức giận
đến biến sắc. Nếu nàng thật sự trở về thì sau này làm sao sống được trong Hầu
phủ.
Tương Nhược Nam đẩy tay
Phương mụ mụ, ngồi xuống chỗ của mình nói:
-
Sao ta lại phải về? Hầu gia nói ta không biết lễ nghĩa không cho ta gặp người
ngoài, được, ta nhận. Nhưng nơi này đều là người trong nhà, dựa vào đâu mà Hầu
gia không cho ta ngồi đây. Hầu gia nếu là người quy củ thì nên theo quy củ mà
làm. Chẳng lẽ vợ mới vào cửa bữa cơm đầu tiên đã đuổi đi là quy củ của Hầu phủ?
Nói đi nói lại, quy củ của Hầu gia chỉ là đúng người không đúng chuyện.
Cận Thiệu Khang tức giận
đến mặt tái xanh, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào mỏ nhọn thế này. Trong
ngực như có cỗ khí dồn ép hận không thể đập tan cái bàn. Nhưng vẫn còn cố kỵ
thái phu nhân mà không dám đập phá. Bàn tay nắm thành quyền mạnh mẽ đấm xuống
bàn.
Hắn lạnh lùng trừng mắt
nhìn Tương Nhược Nam mà Tương Nhược Nam cũng không yếu thế mà nhìn trả hắn.
Trong sảnh không một
tiếng động mà Vu Thu Nguyệt cũng ngừng khóc. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm
hai người. Nha hoàn trong mắt không còn chút nào khinh thị. Bọn họ đều thấy nữ
tử dám cùng Hầu gia trừng mắt thế này, cho dù không được sủng thì cũng không
nên đắc tội.
Trong lúc hai người trừng
mắt nhìn nhau, thái phu nhân đột nhiên cao giọng nói:
-
Được rồi, đừng loạn lên nữa. Một bữa cơm ăn cũng không xong.
Nàng đập đôi đũa trong
tay xuống bàn, lạnh lùng nói:
-
Làm loạn đến thế này, có ăn nữa thì cũng không ngon miệng. Mọi người về đi.
Liễu Nguyệt, đỡ ta vào.
-
Vâng thái phu nhân. Liễu Nguyệt đi tới bên người thái phu nhân, cùng Trương mụ
mụ đỡ thái phu nhân vào phòng.
Triệu di thái thái cũng
kéo con trai, con dâu rời đi. Cận Yên Nhiên trừng mắt nhìn Tương Nhược Nam rồi
cũng lôi Vu Thu Nguyệt khóc sưng mắt đi ra.
Bên bàn chỉ còn lại Cận
Thiệu Khang và Tương Nhược Nam.
Cận Thiệu Khang nhìn
Tương Nhược Nam ánh mắt từ phẫn nộ chuyển thành lãnh đạm, lạnh như băng giống
như trong mắt hắn Tương Nhược Nam chỉ là một thứ đồ vô giá trị mà thôi.
Mà trong mắt Tương Nhược
Nam cũng chỉ là sự khinh bỉ.
Hai người nhìn nhau một
lúc, Cận Thiệu Khang dời mắt đi, lạnh lùng nói:
-
Đời này chuyện khiến ta hối hận nhất là đã xen vào chuyện của người khác. Loại
người như ngươi đáng chịu giáo huấn như thế.
Nói xong hắn đứng lên, hờ
hững quay người, bóng lưng thẳng mà cứng ngắc, không quay đầu lại đi thẳng ra
khỏi đại sảnh.
Những lời này của Cận
Thiệu Khang đương nhiên Tương Nhược Nam không hiểu. Nhưng nàng cũng chẳng cần
quan tâm những lời hắn nói, càng không cần đến hắn. Hắn tránh xa nàng một chút
cũng chẳng khiến nàng thương tổn.
Nhưng dù nàng không cần
thì lại có người rất cần, Phương mụ mụ khóc nói:
-
Tiểu thư à, người sao không chịu nhẫn? Hôm nay chọc giận Hầu gia và thái phu
nhân thì biết làm thế nào? Tiểu thư sao người không chịu nghe lời ta nói.
Nếu tiểu thư nghe lời
khuyên bảo của nàng học tốt quy củ thì hôm nay đã không gây ra chuyện.
Hồng Hạnh lại càng gấp
nhìn theo bòng Cận Thiệu Khang rời đi mà nói:
-
Tiểu thư à, Hầu gia rất tức giận, làm sao bây giờ?
Tương Nhược Nam bĩu môi,
khẽ hừ một tiếng rồi nói:
-
Tức giận thì cứ tức, có cái gì đâu?
Mắt lại nhìn những món ăn
trên bàn, món tay gấu còn chưa được động đến. Tương Nhược Nam nhoẻn cười, Hầu
gia kia đi rồi càng tốt, bây giờ nàng có thể thưởng thức tay gấu ngon lành rồi.
Tương Nhược Nam cầm đũa
gắp một miếng tay gấu bỏ vào bát mình.
Hồng Hạnh không dám tin
mở to mắt nhìn Tương Nhược Nam:
-
Tiểu thư, người vẫn còn ăn được.
-
Có gì mà ăn không được, khẩu vị của ta rất tốt.
Có đồ ăn thì nên ăn cho
thật ngon lành. Đây là thói quen từ nhỏ đến lớn của Tương Nhược Nam, hơn nữa
việc gì phải để loại nam nhân kia ảnh hưởng đến tâm tình của mình?
Tương Nhược Nam quay đầu
nói với Phương mụ mụ và Hồng Hạnh:
-
Còn rất nhiều đồ ăn, ngồi xuống cùng ăn đi.
Phương mụ mụ vội vã lắc
đầu. Hồng Hạnh nhìn Tương Nhược Nam ăn thật ngon miệng mà khẽ nuốt nước miếng
nói:
-
Chúng tôi không dám. Tiểu thư c