
n gì cũng không được tự chủ. Chỉ mong nhị gia sớm đỗ đạt, lúc đó các
ngươi có thể đường đường chính chính mà ở riêng, đến lúc đó, sẽ được chia một
phần gia sản, dù hơi ít nhưng sống cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nói như vậy khiến Vương
thị động tâm nhưng lại thở dài:
- Nhưng
nhị gia nhà ta mãi không đỗ, lần này chẳng biết thế nào. Nếu Nhị gia không có
công danh, chức tước thì gia sản chia cho thứ tử được bao nhiêu? Chẳng bẳng
sống trong Hầu phủ.
Vu Thu Nguyệt thở dài:
- Nói tới
nói lui đều là số ta không tốt. Nếu hôn sự lúc ấy không bị nàng chen ngang thì
giờ ta đã thành chủ mẫu Hầu phủ, quyết không để biểu tỷ sống uất ức như vậy.
- Việc đã
đến nước này, biểu muội cũng đừng nghĩ nhiều nữa.
Vương thị muốn giới thiệu
biểu muội cho Hầu gia để tư lợi vậy mà lại gặp phải tình cảnh này.
Vu Thu Nguyệt cười cười,
không nói nhiều, tạm biệt Vương thị rồi trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, Tương Nhược
Lan thức dậy cùng nha hoàn hầu hạ Cận Thiệu Khang thay quần áo. Tương Nhược Lan
hỏi:
- Hầu
gia, hôm nay thời tiết hơi lạnh, ngươi nên mặc thêm đi.
Nàng biết hắn tập võ,
thân thể cường tráng nhưng thấy hắn mặc ít như vậy thì vẫn lo lắng.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
đang chuyên tâm sửa sang quần áo cho hắn, cười nói:
- Không
sao, dù là mùa đông ta cũng mặc rất ít
Nhưng sự quan tâm của
nàng khiến hắn cảm thấy rất ấm áp.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
cười nói:
- Ta biết
ngươi lợi hại, nhìn ngươi đắc ý kìa
- ... Cận
Thiệu Khang nhéo mũi nàng
- Tóc của
ngươi hơi rối, để ta chải đầu lại cho ngươi.
Vừa nói Tương Nhược Lan
vừa kéo hắn ngồi xuống bàn.
Gỡ tóc hắn xuống, sau đó
nàng dùng lược chải qua đầu hắn:
- Mỗi
ngày chải đầu 50 lần có thể giúp tóc mọc khỏe, cũng tốt cho thân thể.
Cận Thiệu Khang nhắm mắt
lại hưởng thụ, Tương Nhược Lan thấy hắn thích thì giúp hắn xoa bóp, sau đó chải
lại tóc cho hắn, lấy trâm bạch ngọc để cài lại.
- Hầu
gia, thoải mái không? Được không? Tương Nhược Lan cười hỏi
- Rất
tốt, rất tốt. Bản lĩnh của Nhược Lan không tồi đâu.
Tương Nhược Lan vươn tay,
nháy mắt mấy cái:
- Vậy
thưởng cho ta đi.
- Tiểu tử
kia, càng ngày càng mặt dầy
Hắn vừa nói vừa ôm eo
nàng.
Tương Nhược Lan cười
duyên rồi ngã vào lòng hắn không ngừng xin tha, hai mắt long lanh, thấy vậy,
lòng Cận Thiệu Khang khó mà kiềm chế lại, nếu không phải sợ muộn giờ lâm triều
thì sợ là đã sớm đẩy nàng lên giường.
Hắn cúi đầu hôn nàng một
lúc rồi trầm giọng cười nói:
- Muốn
thưởng? Tối chờ ta về ta sẽ thưởng cho nàng.
Giọng nói của hắn mang
theo sự mập mờ khiến Tương Nhược Lan đỏ bừng mặt, tay ngọc khẽ đánh lên ngực
hắn, sẵng giọng mắng:
- Bại
hoại.
Cận Thiệu Khang rời đi
rồi Tương Nhược Lan đến chỗ thái phu nhân thỉnh an. Đến nơi đã thấy Thanh Đại
đang bóp vai cho bà, nhỏ giọng nói gì đó, ánh mắt vô cùng thân thiết. Ngẩng đầu
thấy Tương Nhược Lan thì vội vàng hành lễ với nàng.
Bắt đầu từ hôm nay, Tương
Nhược Lan đã bắt đầu cai quản Hầu phủ, thái phu nhân dặn dò mấy câu rồi sai
Trương mụ mụ đi làm, mọi chuyện trong phủ đều đến Thu đường viện tìm phu nhân,
nghe phu nhân sai bảo. Tương Nhược Lan cáo từ rồi trở về phòng mình.
Chỉ chốc lát sau, các
quản sự đều đến Thu đường viện hỏi chuyện. Tương Nhược Lan đã học hỏi thái phu
nhân một đoạn thời gian, những việc này cũng không quá phức tạp nên nàng giải
quyết rất nhanh gọn.
Người trông coi công việc
ngoài viện nói:
- Phu nhân,
thời gian trước một người thợ sửa nhà làm việc thì té gẫy đùi, lúc ấy đã bồi
thường hắn 100 lạng bạc, giờ lại gây rối, nói đại phu nói chân hắn không chữa
được, cả đời cũng không thể đi làm lại, 100 là không đủ, còn nói là nếu chúng
ta không bồi thường thì sẽ làm náo loạn lên cho cả thành đều biết. Phu nhân,
hay là sai người giáo huấn hắn một trận cho hắn không dám nói lung tung nữa…
- Không
được, ngươi cho hắn thêm 100 lạng bạc nữa để hắn kiếm sống. Nhưng trước khi
giao bạc cho hắn nhất định phải làm khế ước với hắn, cho hắn vĩnh viễn không
gây sự nữa
Người vợ của viên quản sự
nội viện nói:
- Phu
nhân, Thanh di nương đến không có người hầu đi theo, các nha hoàn bên Nghênh
Hương viện nên điều ai đến thì hợp.
- Tìm một
nha hoàn thông minh lanh lợi trong phủ đến, chuyện tuyển người này ngươi phụ
trách đi.
Đủ loại chuyện lớn chuyện
nhỏ vây lấy, đến khi xong xuôi thì cũng hơn một canh giờ.
Đợi các quản sự rời đi
hẳn, Ánh Tuyết bước đến nói nhỏ vào tai nàng:
- Phu
nhân, Thanh di nương chờ ở đây đã nửa canh giờ, thấy người bận rộn nên không
sai chúng ta thông báo.
- Thanh
di nương?
Tương Nhược Lan lòng đầy
hồ nghi, nàng sao lại tới đây? Còn chờ tới nửa canh giờ? Là chuyện gì xảy ra?
Ánh Tuyết dẫn Thanh Đại
vào
Thanh Đại mặc áo lụa màu
lam nhạt, trông rất tố khiết, chỉ có điều càng nổi bật làn da trắng, mái tóc
đen của nàng
Thanh Đại tươi cười nhìn
Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan
hỏi:
- Ngươi
tìm ta có chuyện gì? Có gì cần sao?
- Thanh
Đại tới thỉnh an phu nhân. Nói rồi quỳ xuống dập đầu với Tương Nhược Lan
Tương Nhược Lan cho nàng
đứng dậy, thấy nàng không đứng thì k