
hông thể làm gì khác là bảo Ánh Tuyết châm
trà cho nàng dâng trà
Thanh Đại ngồi xuống đối
diện Tương Nhược Lan, cách nhau chiếc bàn gỗ.
Tương Nhược Lan tiếp tục
xem xét sổ sách, không muốn tiếp nàng, thầm nghĩ nàng ấy ngồi một lúc thấy nhàm
chán thì sẽ bỏ đi
Vậy mà Thanh Đại lại nói:
- Vừa rồi
đứng ngoài sân nghe phu nhân xử lý mọi chuyện rất cẩn thận, chu đáo khiến cho
Thanh Đại rất bội phục. Tuổi phu nhân không hơn Thanh Đại là mấy mà có năng lực
như vậy, Thanh Đại cũng chỉ biết ca hát nhảy múa mà thôi, hoàn toàn không biết
những điều này:
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn nàng một cái:
- Ngươi
ca múa đẹp như vậy, chẳng biết có bao người hâm mộ ngươi
Câu nói của Tương Nhược
Lan dường như khiến Thanh Đại rất kích động, Thanh Đại đỏ mặt, vội vàng nói:
- Phu
nhân cũng thích Thanh Đại ca múa? Nếu phu nhân thích, sau này Thanh Đại sẽ
thường xuyên hát cho phu nhân nghe.
Ánh mắt nàng dường
như đứa trẻ rất nóng lòng thể
hiện trước mặt người lớn
Tương Nhược Lan nhìn hai
mắt nàng, đôi mắt sáng ngời trong suốt, không có vẻ gì là giả vờ.
Thấy Tương Nhược Lan không
đáp, Thanh Đại cúi đầu:
- Thanh
Đại chỉ biết điều đó mà thôi, phụ thân chỉ cho người dạy ta những điều đó, chưa
bao giờ dạy ta những thứ khác, càng không nói chuyện quản gia, nghĩ ta biết
cũng vô dụng. Giọng nói vô cùng thê lương.
Vận mệnh của các nàng là
cống phẩm mỹ nhân, bất kể thế nào cũng không thể thành chính thất, học quản gia
đương nhiên là phí thời gian. Nghe đến đó, Tương Nhược Lan khẽ thở nhẹ một hơi
nhưng lập tức tự nhắc nhở mình, đây là nữ nhân muốn giành trượng phu với ngươi,
không được khinh địch mềm lòng. Hơn nữa phẩm hạnh của một người sao chỉ nhìn
mấy lần là biết được?
Tương Nhược Lan không nói
gì, đột nhiên ngửi thấy mùi hương khác lạ, thanh đạm nhưng rất mê hoặc, khiến
người ta thấy thư thái bèn hỏi:
- Đây là
mùi hương gì?
Thanh Đại thấy Tương
Nhược Lan hỏi thì rất vui vẻ, nàng lấy ra một chiếc túi thơm bên hông, như dâng
bảo vật mà đưa tới trước mặt Tương Nhược Lan:
- Đây là
hoa lan phổ biến nhất Việt quốc chúng ta, hoa rất thơm, các cô nương đều thích
hái làm túi thơm. Phu nhân thích không? Cho phu nhân nhé
Tương Nhược Lan nào dám
tùy tiện lấy đồ của nàng, vội nói:
- Ta chỉ
tiện miệng hỏi thôi, đây là ngươi mang từ cố quốc tới, sao ta đoạt đi thứ ngươi
thích, ngươi cầm lấy đi
Thanh Đại mỉm cười, ngây
thơ vô cùng:
- Không
sao, ta còn rất nhiều.
Tương Nhược Lan không
tiện từ chối, đành nhận lấy, đặt qua một bên:
- Cảm ơn.
- Thanh
Đại không có gì tặng phu nhân, cũng may phu nhân thích túi thơm này. Túi thơm này
là tự ta làm đó, nếu hoa văn này phu nhân không thích thì hôm khác ta sẽ làm
cho phu nhân cái khác. Thanh Đại nhiệt tình nói
Tương Nhược Lan nhìn
chiếc túi thơm đó, thấy túi thơm thêu một bông hoa, cánh hoa màu trắng, xinh
đẹp vô cùng, không thể không nói nàng thêu thùa giỏi hơn mình rất nhiều. Nhớ ra
đến giờ mình còn chưa thêu được chiếc khăn tay nào cho ra hồn, Tương Nhược Lan
không khỏi bĩu môi
- Không
cần phiền, thế này là đẹp rồi. Tương Nhược Lan thản nhiên nói
Thanh Đại vỗ tay, như là
vừa mừng vừa sợ:
- Phu
nhân cũng thích hoa này? Loại hoa này chính là hoa lan đó, rất đẹp, nếu đúng
mùa hoa nở, khắp vùng núi, nơi nơi đều là hoa này, trắng xóa như biển tuyết,
hương thơm khiến người ta say mê.
Khi Thanh Đại cười rộ lên
cũng khiến người ta say mê, đáng tiếc Tương Nhược Lan không phải là nam nhân
nên trong lòng rất khó chịu. Ai đối mặt với kình địch xinh đẹp như thế mà chẳng
khó chịu
Hơn nữa càng bực chính
là, kình địch xinh đẹp đó lại không phải là người xấu, khiến người ta không thể
hận.
Ai. Không muốn nhìn thấy
nàng nữa, Tương Nhược Lan bưng trà lên uống tỏ ý tiễn khách. Thanh Đại thấy
thế, buồn bã đứng dậy, hành lễ rồi cáo từ
Khi ra cửa, Thanh Đại
quay đầu nhìn Tương Nhược Lan, nhẹ nhàng nói:
- Phu
nhân, Thanh Đại không phải là người xấu, phu nhân đừng chán ghét Thanh Đại Hai
hôm nay, dù phu nhân không để ý đến Thanh Đại nhưng Thanh Đại biết phu nhân
không phải là người xấu.
Nói xong, xoay người, cúi
đầu ủ rũ rời đi.
Tương Nhược Lan cầm quyển
sổ trong tay, nhìn bóng lưng nàng mà run người
Thật đúng là, nàng nói
với mình chuyện này để làm gì…không được mềm lòng, không được mềm lòng… nhất
định phải đẩy nữ nhân này ra khỏi thế giới của mình, nếu không chẳng là tạo cơ
hội cho nàng và Cận Thiệu Khang tiếp xúc nhiều hơn.
Nàng không muốn dùng loại
nữ nhân này để khảo nghiệm nam nhân của mình
Thanh Đại đi rồi, Tương
Nhược Lan mới bảo Ánh Tuyết mang kéo đến, cẩn thận mở túi thơm ra, thấy bên
trong đúng là chỉ có chút cánh hoa phơi khô như lời Thanh Đại nói mới yên lòng,
sai Ánh Tuyết khâu túi thơm lại, tiện tay đặt ở đầu giường.
Ba ngày sau, Nghênh hương
viện đã dọn dẹp xong, Thanh Đại vào đó ở
Trong ba ngày đó, Thanh
Đại dường như rất được lòng thái phu nhân. Thái phu nhân còn đem một nha hoàn
của mình cho nàng. Ai chẳng biết nha hoàn trong phòng thái phu nhân rất được
thái phu nhân yêu thương, Thanh Đại cho nên có thể thấy