
áo.
Tương Nhược Lan quay đầu
nhìn Cận Thiệu Khang một cái, sự hăng hái khi nãy đột nhiên biến mất một nửa.
Lúc cơm tối, mọi người
đều tề tựu, chùa chuẩn bị cơm chay cho bọn họ.
Hai mươi mấy đĩa thức ăn,
mùi thơm ngát. Lúc đầu, Thanh Đại còn đứng bên hầu hạ Tương Nhược Lan như bình
thường Triệu di thái thái đứng hầu hạ thái phu nhân.
Thái phu nhân lên tiếng:
- Hiếm
khi đi ra ngoài, không cần mấy thứ quy củ đó, các ngươi cùng ngồi xuống ăn đi,
bổ sung tinh thần sáng mai còn trở về.
Thanh Đại từ chối mấy lần
rồi mới ngồi xuống vị trí cuối cùng, cũng chỉ cúi đầu ăn, không hề ngẩng đầu
lên.
Cận Yên Vân nhìn một hồi
rồi cười nói với Tương Nhược Lan:
- Phu
nhân, nhân, ta thật sự rất hâm mộ ngươi, ngươi cái gì cũng tốt, thái phu nhân
thương ngươi, phu quân sủng ngươi, đến ngay cả thiếp thất cũng cung kính như
vậy. Hôm nào ta phải xin ngươi chỉ giáo mới được.
Tương Nhược Lan cũng cười
nói:
- Sao
nào? Ngươi muốn học theo ta để về nhà giúp phu quân nhà ngươi nạp thêm mấy phòng?
Hàn Dật ngồi bên hai mắt
sáng bừng.
Sự tươi cười trên mặt Cận
Yên Vân cứng đờ, không nói nên lời. Thái phu nhân cười nói:
- Yên
Vân, cuối cùng cũng có người trị được ngươi rồi.
Mọi người cùng cười ồ
lên, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tương
Nhược Lan cũng thấy mệt mỏi, trở về sương phòng. Trong chùa đương nhiên chia
phòng nam nữ, phòng cũng không có nhiều nên mấy người ở chung một phòng.
Thái phu nhân cùng Triệu
di thái thái, Tương Nhược Lan cùng Cận Yên Nhiên, Vương thị, Thanh Đại và hai
vị Cận tiểu thư. Cận Thiệu Khang cùng Hàn Dật, Cận Thiệu Đường.
Tương Nhược Lan và Cận
Yên Nhiên đều mệt mỏi, nói được vài câu đều ngủ thiếp đi. Cận Thiệu Khang không
có thói quen ngủ sớm nên nói với Hàn Dật một tiếng rồi ra khỏi phòng. Hàn Dật vốn
định theo sau, nhân cơ hội lấy cảm tình nhưng lại bị Cận Thiệu Đường giữ lại
nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hàn Dật không tiện làm mất mặt anh trai vợ,
lòng đầy tức tối trở về.
Cận Thiệu Khang ra khỏi
sương phòng đi men theo hành lang phía trước. Vốn định gọi Tương Nhược Lan đi
cùng nhưng đến phòng nàng thấy đèn tắt biết là nàng đã ngủ thì lại đi một mình.
Đột nhiên nhớ ra xế chiều
Cận Yên Nhiên đề cập đến cây cảnh trước viện, ánh trăng đêm nay rất sáng, dù
sao cũng chẳng có chuyện gì nên quyết định đi xem một chút.
Đi qua đại điện, qua vài
khúc quanh thì tới trước viện. Diện tích không lớn, có hai cây đại thụ và vô số
giả thạch, thêm một số bồn cây cảnh cho quan khách thưởng thức.
Cận Thiệu Khang đi tới,
nương theo ánh trăng mà thưởng thức một cây tùng bách cao bằng nửa người. Đột
nhiên, ở khối giải thạch phía trước hiện ra một bóng
người mảnh khảnh.
- Là ai?
Giả thần giả quỷ ở đó. Cận Thiệu Khang lớn tiếng quát.
Bóng người đó hơi run
lên, như là rất hoảng sợ, vội xoay người lại, chính là Thanh Đại.
- Hầu
gia…
Vẻ mặt như bị hù dọa,
giọng nói vẫn hơi run run
Cận Thiệu Khang thấy là
nàng thì nhíu mày:
- Muộn
thế này rồi, ngươi không đi nghỉ đi còn ở đây làm gì?
Thanh Đại từ từ đi về
phía hắn, cách hắn khoảng ba thước thì dừng lại, hành lễ, sau đó cúi đầu trả
lời:
- Chiều
nay thiếp thất đến đây ngắm cảnh không may bị rơi mất một cây trâm, chắc là
đánh rơi ở đây.
Cận Thiệu Khang cúi đầu
nhìn về phía nàng:
- Giờ đã
muộn rồi sao có thể tìm được? Sáng mai quay lại tìm đi
- Nhưng
sáng mai mọi người đều chuẩn bị rời đi, ta sợ lúc đó không có thời gian quay
lại…
- Chỉ là
một cây trâm, trở về phu nhân sẽ cho ngươi.
- Cây
trâm đó là thái phu nhân tặng thiếp thất..
Giọng Thanh Đại lộ ra vẻ
không muốn.
Cận Thiệu Khang không
muốn đứng lâu cùng nàng, sợ Tương Nhược Lan biết không vui thì nói:
- Vậy
người từ từ mà tìm
Vừa nói vừa quay đi,
chuẩn bị tìm chỗ khác để giết thời gian.
Nhưng đột nhiên Thanh Đại
lại gọi hắn lại:
- Hầu
gia…
- Chuyện
gì?
Cận Thiệu Khang nhíu mày
nhưng không quay đầu lại
Thanh Đại tiến lên hai
bước đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nói:
- Thiếp
thân biết là mình quấy nhiễu nhã hứng của Hầu gia, vẫn xin Hầu gia ở lại, thiếp
thân xin cáo lui. Trong giọng nói lộ ra vẻ vô cùng mất mát/
Cận Thiệu Khang hơi ngạc
nhiên, quay đầu lại:
- Không
phải là ngươi đang muốn tìm trâm sao?
Thanh Đại ngẩng đầu, một
đôi mắt sáng nhẹ nhàng lướt qua hắn như có thiên ngôn vạn ngữ:
- Thiếp
thân đợi Hầu gia về rồi sẽ trở lại tìm. Nói xong lại cúi đầu.
Nàng nói như vậy khiến
Cận Thiệu Khang có chút ngượng ngùng. Nghĩ từ khi nàng vào phủ đều luôn cẩn
thận, sống biết điều, chưa bao giờ gây chuyện, đối nhân xử thế đều thể hiện
được sự ôn thuận hiền lương.
Nữ tử như vậy bất kể là
thành thiếp thất nhà ai đều hẳn là phải nhận được sự sủng ái. Nhưng tới Cận gia
thì cả đời nàng chỉ có thể thành quả phụ, kì thật nàng cũng là nữ tử đáng
thương, mình dù không thể cho nàng tình cảm thì cũng không cần đối xử quá lạnh
lùng với nàng.
Với Thanh Đại, Tương
Nhược Lan vì biết Hoàng thượng không có ý tốt với mình, lại có hẹn ước nửa năm,
hơn nữa thân phận của nàng là thiếp thất nên vẫn luôn đề phòng nàng. Nhưng Cận