
ăn khó ăn rồi nói một câu:
- Thắp
nhiều hương khói như vậy mà lại lấy những thứ đó để tiếp đãi chúng ta, đám hòa
thượng này thật quá tham
Lập tức vẻ mặt thái phu
nhân không vui vẻ
Triệu di thái thái vội
vàng đẩy hắn, nhỏ giọng mắng:
- Có ăn
bớt gì của ngươi đâu.
Cận Thiệu Đường lầm bầm
hai câu rồi cũng im.
Tương Nhược Lan ở bên
thấy vậy thì lắc đầu, không chịu được khổ, mệt mỏi, không ham học, ham sắc đẹp,
điển hình của đám công tử, sống chẳng chịu lo lắng sự nghiệp, thật là tồi tệ…
Trái lại, tướng công của
Cận Yên Vân đi theo Cận Thiệu Khang, nhỏ giọng nói gì đó, ánh mắt cung kính
nhưng không xiểm nịnh, không khiến người ta phản cảm. Xem ánh mắt của Cận Thiệu
Khang thì hắn đánh giá cao muội phu này.
Thanh Đại và Cận Yên Hồng
đi sau cùng, Thanh Đại bế hài tử giúp nàng.
Cận Yên Nhiên nhìn Thanh
Đại không ngại khổ cực, nhỏ giọng nói với Tương Nhược Lan:
- Thanh
di nương này tình tính thật tốt. Đứa trẻ kia khá nặng mà nàng cũng vẫn bế không
buông tay.
Tương Nhược Lan quay đầu
lại nhìn hai đứa trẻ vui vẻ cười nói trong lòng Thanh Đại, trong lòng nghĩ
thầm. Bình thường không hề thấy nàng thích trẻ con, sao hôm nay đột nhiên nhiệt
tình như vậy.
Nhưng lập tức tự khinh bỉ
chính mình. Tương Nhược Lan, chẳng lẽ ngươi không nhận ra người ta vừa đẹp
người vừa đẹp nết, muốn tiểu thiếp xinh đẹp thì tâm địa ác độc mới cam lòng.
Tương Nhược Lan bĩu môi.
Đưa thái phu nhân về
sương phòng rồi, Cận Thiệu Khang nói với Tương Nhược Lan:
- Ta đưa
nàng đến sau núi đi dạo. Trước ta đã hỏi qua mấy sa di ở đây, họ nói sau núi có
rừng phong cảnh rất đẹp.
Tương Nhược Lan vừa nghe
thì vui mừng. Quay lại đã thấy Thanh Đại đứng một bên, vẻ mặt chờ mong, hiển
nhiên là nghe được câu chuyện của bọn họ. Hai mắt như nai tơ, tự như muốn nói:
- đưa ta đi! Đưa ta đi.
Theo đạo lý, hôm qua nàng
mắng Vu Thu Nguyệt, nói tốt cho mình, đổi lại làm người khác có lẽ sẽ dễ dãi
với nàng
Chính là, Tương Nhược Lan
không hào phóng như vậy, cho dù nàng thổi phồng mình lên tận mây thì mình sẽ
không thích nàng
Tương Nhược Lan kéo Cận
Thiệu Khang, không cho hắn nhìn về phía Thanh Đại:
- Bây giờ
đi. Nghe ngươi nói ta hận không thể mọc cánh mà bay.
Cận Thiệu Khang thấy đôi
mắt bừng sáng của nàng thì rất vui vẻ, dẫn nàng đi về phía sau núi
Hai người đi bộ một khắc
thì tới phía sau núi. Khắp nơi đều là cây phong, lúc này, lá phong chuyển màu
đỏ rực nhìn từ xa như một đám lửa đỏ cháy hứng hực khiến sắc trời mùa thu trở
nên bừng sáng.
Cận Thiệu Khang kéo tay
nàng đi xuyên trong rừng cây, trời xanh không một gợn mây, cảnh sắc tuyệt đẹp,
quay đầu lại nụ cười xinh đẹp của người yêu thương, trong lòng hắn cảm thấy vô
cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn.
- Nhược
Lan, sau này hàng tháng chúng ta đều ra ngoài chơi. Trước kia bận chuyện phủ
nha mà quên mất nàng, để nàng ngày ngày trong phủ, vi phu thấy thẹn trong lòng.
Tương Nhược Lan cười hắn:
- Đang
bình thường sao lại nói vậy? Nhưng nếu sau này ngươi có thể thường xuyên cùng
ta du ngoạn thì đương nhiên ta rất vui.
Cận Thiệu Khang nắm chặt
tay nàng:
- Bây giờ
là hai người chúng ta, không lâu sau sẽ là ba người rồi
- Ba
người? Tương Nhược Lan ngừng cười.
Cận Thiệu Khang khẽ búng
mũi nàng cười nói:
- Nàng sẽ
sinh cho ta một Tiểu Thiệu Khang hoặc một Tiểu Nhược Lan, đến lúc đó là ba, hoặc
là bốn, năm, sáu người cũng nên.
Lòng Tương Nhược Lan trấn
tĩnh lại cười nói:
- Ngươi
cho ta là heo nái?
Cận Thiệu Khang nghiêm
trang nói:
- Nàng
sao có năng lực bằng heo nái, heo nái một lần có thể sinh mười heo con.
Tương Nhược Lan tức giận
đến nhất dậm chân, mắng:
- Dám
mắng ta, xem ta thu thập ngươi. Vừa nói vừa vung tay định đánh.
- Là tự
nàng nói, không trách ta được.
Cận Thiệu Khang vừa cười
vừa né tránh, thỉnh thoảng quay đầu trên nàng khiến Tương Nhược Lan đuổi theo
phía sau rất tức giận. Sau đó, Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng lại, Tương Nhược
Lan đụng vào lòng hắn, Cận Thiệu Khang ôm lấy nàng, nhìn hai má đỏ ửng của nàng
mà hận không thể hôn nàng một phen.
- Thiệu
Khang, nơi này có lẽ sẽ có người tới…
Hai mắt Tương Nhược Lan
long lanh, nàng nhỏ giọng nhắc nhở.
- Ta
biết. Nàng cho rằng ta định làm gì? Cận Thiệu Khang khẽ cười xấu xa.
Tương Nhược Lan xấu hổ
đánh hắn:
- Bại
hoại! Coi thường người ta.
- Kiếp
này, kiếp sau ta cũng chỉ coi thường mình nàng.
Vừa nói vừa khẽ hôn lên
môi nàng một cái rồi mới buông nàng ra.
Tương Nhược Lan nhìn
khuôn mặt tươi cười của hắn, môi nóng lên, trong lòng ngọt ngào.
Mãi đến lúc gần bữa cơm
tối hai người mới về.
Khi trở về, gặp Cận Yên
Nhiên, Cận Yên Nhiên ngăn bọn họ lại hỏi:
- Lúc
chiều, hai người đi đâu vậy?
Tương Nhược Lan cười nói:
- Chúng
ta ra phía sau núi ngắm cảnh, chỗ đó có rừng phong rất đẹp.
Cận Yên Nhiên cười nói:
- Ta và hai
tỷ tỷ vốn cũng định ra sau núi ngắm cảnh nhưng Thanh di nương ngăn bọn ta lại
nói sau núi chẳng có gì, muốn cùng chúng ta đến viện trước xem cây cảnh. Giờ
thì ta đã hiểu, thì ra nàng không muốn chúng ta quấy rầy các ngươi, đúng là
người chu đ