
đó nhìn thái phu nhân, năm năm không gặp, tóc thái phu nhân bạc trắng, da
dẻ nhăn nheo, hai mắt mờ đi, sắc mặt cũng không hồng nhuận như trước. Hiển
nhiên, năm năm này cuộc sống của bà chẳng mấy vui vẻ.
Tương Nhược Lan bình tĩnh
nhìn bà đi tới phía mình.
Bọn trẻ bị sắc mặt của
thái phu nhân dọa vội trốn sau Tử San. Tả Bá Xương hơi lui bước, chắp tay sau
lưng lạnh lùng nhìn. Hắn muốn hiểu thêm về Tương Nhược Lan, đây là một cơ hội
tốt nên hắn rất hứng thú. Tương Nhược Lan sẽ làm gì trước tình huống này.
Thái phu nhân đi tới cách
nàng hai thước thì dừng lại, Liễu Nguyệt đỡ bà. Sắc mặt thái phu nhân âm trầm,
trừng mắt nhìn Tương Nhược Lan, người hơi run run
- Tương
Nhược Lan, ngươi còn có mặt mũi quay lại. Thái phu nhân nghiến răng nghiến lợi
Thái phu nhân mặc dù nói
năng khó nghe nhưng nói thế nào bà cũng là nãi nãi của con mình. Tương Nhược
Lan không muốn trước mặt hai con đôi co với bà.
Tương Nhược Lan nhìn thái
phu nhân, hơi cúi người:
- Nhược
Lan không quấy rầy nhã hứng của thái phu nhân, Nhược Lan đi trước. Nói rồi xoay
người bước đi
- Đứng
lại. thái phu nhân khẽ quát: - Sao thế, ngươi chột dạ? Không dám đối mặt với
chúng ta?
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn bà, chỉ thấy thái phu nhân chỉ tay về mình sắc mặt âm trầm, vì tâm tình
quá kích động mà khóe môi run run.
- Nữ nhân
lãnh huyết vô tình như ngươi còn quay lại làm gì. Ngươi hại con ta như vậy, hại
Cận gia chúng ta thành trò cười trong hoàng thành
Thái phu nhân trợn tròn
mắt,mặt đỏ bừng.
Năm năm qua, thái phu
nhân chịu nhiều áp lực và khổ sợ, một khắc nhìn thấy Tương Nhược Lan bà không
nhịn được, đều nói hết ra. Bởi vì nàng mà con bà chịu bao đau khổ? Chẳng những
thân thể gầy yếu mà chuyện hôn sự cũng lỡ dở, hơn nữa dường như Hoàng thượng vì
thế mà xa lánh hắn. Bà và Yên Nhiên cũng chỉ đành giả bộ mắt điếc tai ngơ với
lời chê cười của bên ngoài.
Những thứ con dùng cả
tính mạng để đánh đổi lấy chỉ vì sự lãnh huyết vô tình của nàng mà bị hủy trong
chốc lát.
Bọn họ đối với nàng không
tốt? Bà đón nhận nàng, giao toàn bộ quyền hành trong nhà cho nàng, con càng
nghe lời nàng, chỉ vì con qua đêm trong phòng thiếp thất một đêm mà nàng bất kể
mọi thứ, đẩy Cận gia vào con đường này.
Vừa nghĩ những đau đớn
mấy năm nay mà con phải chịu, nếu không cố kỵ thân phận thì chỉ e thái phu nhân
đã xông lên tát nàng rồi
Liễu Nguyệt thấy thái phu
nhân có chút mất lý trí vội nhỏ giọng nhắc nhở:
- Thái
phu nhân, người ở nơi đông người…
Thái phu nhân chăm chú
nhìn Tương Nhược Lan, cười lạnh:
- Nhiều
người thì sao? Vì nàng mà Cận gia chúng ta đã mất hết thể diện, giờ ta muốn
người đời nhìn rõ sự âm độc của nàng
Thời gian này con bị đau
đớn bao nhiêu thì bà hận Tương Nhược Lan bấy nhiêu
Cận Thiệu Khang thấy mẫu
thân càng nói càng quá đáng thì vội bước lên cản trước mặt thái phu nhân, hắn
đỡ tay thái phu nhân, nhỏ giọng nói:
- Mẫu
thân, đừng nói nữa, đều là ta sai, không thể trách Nhược Lan, chúng ta về thôi.
Hắn không nói không sao,
vừa nói lại khiến thái phu nhân kích động hơn. Bà nhìn khuôn mặt tiều tụy của
con, mắt đỏ bừng:
- Đến giờ
ngươi còn giúp nàng, ngươi nhìn chính mình đi… t
Trong lòng khó chịu được
nói không nên lời.
Bà chỉ Tương Nhược Lan:
- Ngươi
lợi hại, ngươi lợi hại. Tương Nhược Lan, đồ đàn bà ác độc
Bà ít khi tranh chấp với
ai, nói qua nói lại cũng chỉ có ngần đó câu nhưng từng từ từng chữ đều hiện rõ
hận ý của bà.
Sắc mặt Tương Nhược Lan
trắng bệch nhưng nàng có thể làm gì? Trên đường cái, có nhiều người như vậy,
cãi cọ với bà trước mặt bọn trẻ? Nàng nghĩ mau mau rời khỏi đây
Thấy nàng muốn đi, thái
phu nhân tức giận đẩy tay Cận Thiệu Khang ra, xông lên nắm tay Tương Nhược Lan:
- Ngươi
chớ đi. Ngươi muốn chạy sao? Chột dạ à?
Mười ngón tay bà nắm chặt
tay Tương Nhược Lan đến phát đau. Cận Thiệu Khang vội tới kéo mẫu thân ra nhưng
cuối cùng không dám động thủ, cũng chẳng làm được gì.
Nhìn đôi mắt đầy phẫn hận
của thái phu nhân, nhìn Cận Thiệu Khang cố gắng bảo vệ mình. Tương Nhược Lan
đau đớn, bà ngẩng đầu, nhìn thẳng thái phu nhân, nhẹ nhàng nói:
- Thái
phu nhân, ngươi cũng là nữ nhân, biết là hòa ly với nữ nhân mà nói là việc
nghiêm trọng thế nào… nếu ngươi có nghĩ cho ta một chút thì giờ sẽ không nói
những lời này. Thôi đi…Nàng cúi đầu: - Nhiều
lời vô ích, hôm nay chúng ta đã không còn quan hệ, thái phu nhân cần gì như
thế...
Thái phu nhân ngây người
nhất thời không nói gì nhưng vẫn không buông tay. Đúng lúc này, một bóng người
bé nhỏ đột nhiên xông lên dùng sức đẩy thái phu nhân ra, lớn tiếng nói:
- Không
cho đánh mẫu thân ta, không cho coi thường mẫu thân ta, ngươi là đồ xấu xa.
Thái phu nhân nghe tiếng
cúi đầu thấy một cậu bé khoảng 4,5 tuổi đang cố sức đẩy chân mình. Tuy còn nhỏ
nhưng sức không nhỏ, nếu không có Cận Thiệu Khang ở bên đỡ thì có lẽ mình đã
ngã.
Còn chưa lấy lại tinh
thần, một cậu bé khác giống hệt cậu bé nọ xông lên, kéo áo bà hét:
- Buông
mẫu thân ta ra
Thái phu nhân kinh ngạc
nhìn hai đứa bé, bất tri bất giác buông lỏng tay. Khi nã