Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329524

Bình chọn: 8.5.00/10/952 lượt.

.

Tương Nhược Lan nổi giận,

xắn tay áo, nhíu mày, tức giận nghĩ, ta không tin ta không thắng được đám người

da vàng các ngươi nhưng lập tức nhớ ra, mình cũng là tộc người da vàng, sự thật

bi thương (Nguyên gốc là Âu Ba Tang, chả hiểu Châu Âu, Cha và cây dâu thì nó ra

tộc người giề, ai biết chỉ giáo na)

Được, mọi người đều như

nhau, xem ai lợi hại

Tương Nhược Lan hít sâu

một hơi, chen vào đám người, đẩy mấy phụ nhân bên cạnh ra, vọt thẳng tới trước.

Cách đó không xa, Tả Bá

Xương và Đồng Tử Hằng đi tới, Đồng Tử Hằng nhanh mắt thấy hết cảnh này. Hắn chỉ

vào Tương Nhược Lan đang ra sức chen lấn trong đám người, cười nói với Tả Bá

Xương:

- Đô đốc,

nhìn kìa.



Tả Bá Xương nhìn theo

hướng Đồng Tử Hằng chỉ, chỉ thấy Tương Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi đẩy

những người bên cạnh ra. Có phụ nhân khỏe mạnh định đẩy nàng ra nhưng nàng nhíu

mày đẩy mạnh phụ nhân đó, phụ nhân đó thua hùng hổ nhìn, Tương Nhược Lan quay

lại nhếch miệng cười khiến người đó tức đến trợn tròn mắt

Tả đô đốc vẫn lạnh lùng

nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được mà phì cười. Đồng Tử Hẳng bên cạnh cười

lớn, nói với hắn:

- Cuối

cùng ta đã biết vì sao ngươi muốn nữ nhân này, quả thật rất đặc biệt. Bình

thường nghiêm trang, lạnh lùng, thì ra cũng có lúc thú vị như vậy, thật hay.

Tả Bá Xương quay đầu lại,

lạnh lùng trừng mắt một cái, Đồng Tử Hằng vội bưng miệng, cười khan nói:

- Ta chỉ

nói vậy thôi, ta vẫn thích nữ nhân ôn nhu đa tình hơn, nữ nhân kiểu này ta

không thưởng thức được.

Lúc này Tả Bá Xương mới

quay đầu đi.

Bên kia, Tương Nhược Lan

đã cướp được mấy tấm bùa bình an, hăng hái đi ra ngoài.

Tả Bá Xương thấy thế vội

đi lên, Đồng Tử Hằng theo sau.

Tương Nhược Lan đang vui

vẻ đi, đột nhiên phía trước có người cản đường nàng. Nàng ngẩng đầu lên, thì ra

là khuôn mặt dạ xoa của Tả Bá Xương.

Thật ra, người này cũng

không quá xấu, ngược lại, khách quan mà nói, ngũ quan của hắn rất có khí chất,

đường nét cứng rắn như tượng thần Hy Lạp nhưng ánh mắt hắn quá ngoan độc, hơn

nữa hắn lãnh huyết vô tình, sát phạt quyết đoán và vết sẹo của hắn khiến người

ta không thấy hắn đẹp mà chỉ thấy hắn lạnh lùng. Ai nấy không rét mà run tựa

như thấy quỷ dạ xoa vậy.

Tương Nhược Lan tắt nụ

cười, mặt trầm xuống. Sao đi đâu cũng đụng phải hắn?

Đối phương tước vị cao

lại hẹp hòi, Tương Nhược Lan không muốn đắc tội, chỉ khẽ nói:

- Tả đô

đốc đến xin xâm?

Vốn là câu nói bình

thường nhưng lại khiến cho Tả dạ xoa xấu hổ, Đồng Tử Hằng thì đứng một bên cười

trộm.

Tả đô đốc vốn là người

chẳng coi nữ nhân vào mắt nay lại tới chùa xin quẻ nhân duyên, như thế đủ khiến

Đồng Tử Hằng cười đến rụng răng.

Tương Nhược Lan thấy bọn

họ cổ cổ quái quái thì không để ý nữa, nàng nói:

- Bọn trẻ

ở bên ngoài chờ ta, ta không tiếp nữa.

Nói xong xoay người bước

đi.

Nhưng Tả Bá Xương lại đi

theo nàng, lạnh lùng nói:

- Đã lâu

không gặp bọn trẻ rồi.

Tương Nhược Lan không để

ý đến hắn, tiếp tục đi. Phía sau lại truyền đến tiếng hắn:

- Cầu bùa

bình an? Là cho bọn trẻ?

Tương Nhược Lan ừm một

tiếng

- Phu

nhân hình như vẫn nợ bản đô đốc một lời giải thích?

Tả đô đốc đằng sau đột

nhiên nói.

Tương Nhược Lan dừng

bước, quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Dân phụ

phải giải thích gì với đô đốc?

Tả Bá Xương liếc nàng một

cái, sắc mặt lạnh lùng vô cùng, rõ ràng là mặt trời rực rỡ nhưng xung quanh hắn

đều âm u vô cùng.

- Ví dụ

như quả phụ Kiều phu nhân sao lại thành thê tử từng hòa ly của An Viễn hầu? Phu

nhân không thấy là đã lừa gạt bản đô đốc sao?

Tương Nhược Lan cười

cười:

- Trước

giấu diếm thân phận chỉ là kế quyền nghi để hành tẩu bên ngoài, cho dù Tả đô

đốc nhất thời bị ta che mắt…

Nàng nhìn hắn, ngưng

cười:

- Nhưng

với Tả đô đốc mà nói thì có tổn thất gì?

Tương Nhược Lan xoay

người rời đi.

Tả Bá Xương nhìn bóng

lưng nàng, mím chặt môi, ngực phập phồng. Đồng Tử Hằng đứng bên lẩm bẩm:

- Nữ nhân

này đúng là hai mặt nhưng sao lúc nào đối mặt với đô đốc cũng đều lạnh lùng như

thế?

Tả Bá Xương tức giận quay

phắt lại, Đồng Tử Hằng vội lui ra phía sau, khẽ tát miệng:

- Lắm

miệng, lắm miệng

Tả Bá Xương đi theo Tương

Nhược Lan ra ngoài.

Ngoài chùa, Cận Thiệu

Khang vừa chờ mẫu thân vừa nói chuyện với bọn trẻ.

Tử San ở bên nhìn bọn họ,

trong lòng có chút kỳ quái. Kỳ thật, hai đứa trẻ không phải là ai cũng dễ quen

thân. Lúc đầu Tả đô đốc cũng phải tiếp xúc một thời gian, Đồng Tử Hằng cố gắng

dỗ dành mới khiến bọn trẻ dần tiếp nhận Tả đô đốc. Nhưng bọn họ và nam nhân

này dường như đặc biệt có duyên. Chỉ một chốc lát bọn trẻ đã kể mọi chuyện với

hắn. Tên là gì? Trước kia ở đâu? Thích nhất thứ gì? Cái gì cũng nói ra mà nam

nhân đó dường như cũng đặc biệt kiên nhẫn với bọn trẻ.

Ánh mắt Tử San nhìn Cận

Thiệu Khang càng lúc càng cảnh giác bởi vì Tương Nhược Lan từng nói qua, có kẻ

lừa gạt rất biết cách dỗ trẻ con. Chẳng lẽ người này có ý đồ xấu.

Nàng trong lòng có chút

vội vã nhưng ngại nam tử này có võ, nàng không ngừng nhìn về phía cửa chùa,

cuối cùng phát hiện thấy bóng dáng Tương Nhược Lan. Như gặ


Insane