Pair of Vintage Old School Fru
Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329562

Bình chọn: 9.5.00/10/956 lượt.

động tâm với nữ tử khác. Giờ hắn là

áy náy với mình nên mới không buông tay nhưng một khi mình trở lại bên hắn thì

chuyện cũ liệu có không phát sinh?

Nàng không có sức để đề

phòng cả một đời, cũng không có niềm tin để nếm thử sự đau đớn đó nữa. Nàng rất

ích kỉ, một khắc này, vì để bản thân không tổn thương thì chỉ đành nhìn hắn đau

đớn.

Thứ duy nhất nàng có thể

làm cho hắn là chữa khỏi bệnh cho hắn mà thôi.

Chuyện này nàng sớm đã

quyết định nhưng giờ nói ra miệng tim vẫn rất đau.

Nước mắt lại lặng lẽ rơi

xuống.

Ánh Tuyết đi rồi, Tương

Nhược Lan gọi Tử San vào, chậm rãi kể lại mọi chuyện với nàng

- Không

phải ta cố ý gạt ngươi và cố gia gia (cụ), ta chỉ không muốn nhớ tới việc này.

Nhưng giờ đã quay về đây, có lẽ một đoạn thời gian dài sẽ không rời đi nên ta

phải nói cho ngươi biết. Ta không muốn ngươi biết những điều này qua miệng

người khác.

Tử San thấy mắt Tương

Nhược Lan sưng đỏ, ánh mắt đau đớn thì biết nàng khổ tâm.

- Thật ra

cố gia gia từng nói thân phận của tỷ tỷ không đơn giản…không sao, Tử San không

trách tỷ tỷ, nếu đổi lại là ta, nhất định ta cũng không nhắc tới chuyện này.

Tương Nhược Lan ôm nàng,

cảm kích nói:

- Tử

San, cám ơn ngươi, nhờ có ngươi và cố gia gia mới khiến mấy năm qua của ta dễ

chịu hơn, nếu không nhờ các ngươi không biết ta sẽ ra sao nữa.

Tử San ôm nàng, nhẹ nhàng

vỗ lưng nàng, an ủi nàng.

Cùng lúc đó, trong Từ trữ

cung, thái hậu nhân lúc Cảnh tuyên đế đến thăm nàng thì sai người lui hết, giữ

Cảnh tuyên đế lại thương lượng.

Cảnh tuyên đế nghe thái

hậu nói xong biến sắc đứng dậy, quả quyết nói:

- Không

được, chuyện này nhi thần quyết không đáp ứng

Thái hậu lạnh lùng nhìn

Cảnh tuyên đế:

- Nếu ai

gia kiên quyết?

Cảnh tuyên đế mím môi,

ngực phập phồng:

- Thứ nhi

thần bất hiếu, mọi chuyện nhi thần đều có thể đồng ý với mẫu hậu nhưng chuyện

này … Trẫm quyết không đáp ứng. Nói

xong, Cảnh tuyên đế xoay người, phất tay áo bỏ đi.

Thái hậu nhìn bóng lưng

Cảnh tuyên đế mà buồn bã nhíu mày, thở dài một hơi.

Hôm sau, Tương Nhược Lan

dẫn hai đứa trẻ và Tử San đến gặp thái hậu.

Thái hậu nhìn thấy hai

đứa trẻ giống nhau như đúc thì rất vui mừng, thấy Tử San hiểu ý người, nhu

thuận thì cũng rất thích, thưởng cho bọn họ nhiều thứ.

Khánh ca nhi miệng ngọt

như đường, thấy thái hậu hòa ái, thân thiết lại cho hắn nhiều thứ thì đi tới

bên giường thái hậu, ôm bà gọi:

- Nãi

nãi, nãi nãi

Tương Nhược Lan vội vàng

nói:

- Phải

gọi là thái hậu

Thái hậu được cậu bé gọi

mà lòng mềm nhũn, không để ý Tương Nhược Lan, cười nói:

- Gọi nãi

nãi đi, thân thiết hơn nhiều. Trong cung không thiếu người gọi ta là thái hậu

nhưng là nãi nãi lại không nhiều. Gọi nãi nãi, hai bảo bối nhỏ.

Bà vuốt má Khánh ca nhi

cười nói.

Bác ca nhi tương đối tỉ

mỉ, hắn nhìn thái hậu một hồi rồi nói:

- Nãi

nãi, ngươi bị bệnh đúng không?

Thái hậu nhìn về phía hắn

cười nói:

- Sao

ngươi biết?

- Ta vừa

vão đã thấy mùi thuốc, gần đây mẫu thân đang chữa bệnh cho nãi nãi.

- Đúng,

Bác ca nhi thật thông minh.

Bác ca nhi đi tới bên

thái hậu, nắm tay bà, đôi mắt to tròn đầy lo lắng:

- Nãi

nãi, ngươi bây giờ còn đau không?

Thái hậu chỉ cảm thấy rất

ấm lòng, cúi người ôm hai đứa bé vào lòng:

- Không

đau nữa, mẫu thân ngươi diệu thủ hồi xuân, nãi nãi không đau nữa.

Thái hậu cùng bọn nhỏ

chơi một hồi rồi bảo Diệp cô cô dẫn Tử San và bọn trẻ đi ăn rồi thăm thú hoàng

cung. Bọn trẻ vui vẻ rời đi.

Chờ bọn hắn đi rồi, thái

hậu hỏi về bọn trẻ rất kĩ càng, Tương Nhược Lan cũng không gạt thái hậu, kể hết

mọi chuyện.

Thái hậu hỏi nàng:

- Ngươi

tính sao bây giờ?

Tương Nhược Lan cúi đầu,

nhẹ giọng nói:

- Sau này

ta sẽ sống thật hạnh phúc với bọn trẻ, đợi Tử San lớn hơn thì sẽ gả nàng cho

người thích hợp. Dù tốt xấu gì cũng từng nghiên cứu y thuật, cố gia gia khi đã

từng khổ tâm dạy ta suốt hai năm, ta không thể phụ người, phải đem y thuật của

người phát dương quang đại, hoàn thành di nguyện của người để người được mỉm

cười nơi chín suối.

- Nghe

khẩu khí này ngươi không định lấy chồng? Thái hậu hỏi.

- Gả cho

ai cũng đều như nhau, không bằng không lấy chồng, hơn nữa phía Hoàng thượng…

Nam nhân thời đại này

cũng không khác biệt lắm, nếu ngày cả Cận Thiệu Khang nàng không thể tin thì

còn có thể là ai? Con nàng đã có, có con thì có gia đình, cuộc sống sau này sẽ

không cô độc, chỉ là không có tình yêu nhưng còn nhiều chuyện để làm.

Hơn nữa nàng còn có lo

lắng khác. Bất kể nàng có muốn lấy ai chỉ sợ hoàng đế cũng sẽ ngăn cản lại.

Người này có tính chiếm hữu đáng sợ, mình không có được thì cũng sẽ không để ai

có được. Đến lúc đó sẽ chỉ càng mệt mỏi, chẳng bằng nàng không lấy ai, chỉ cần

nàng truyền tin ra ngoài rằng nàng không muốn lấy chồng, toàn tâm toàn ý cho y

thuật thì hắn chắc sẽ chẳng thể cưỡng ép nàng vào cung.

Thái hậu đương nhiên hiểu

ý nàng:

- Rồi

cũng có ngày bọn nhỏ lớn lên, rời khỏi ngươi… lúc đó chỉ còn lại mình ngươi

Tương Nhược Lan ngẩng đầu

nhìn thái hậu mỉm cười:

- Đến

lúc đó rồi tính

Thái hậu nhớ ra sự cố

chấp của hoàng đế, khôn