
này
Thái hậu vừa mừng vừa sợ:
- Mau dẫn
tới gặp ta
Tương Nhược Lan ra cung
rồi nhanh chóng tới khách sạn, đi đón Tử San và hai đứa con
Vừa vào phòng đã thấy Tử
San đang nói chuyện với một nữ tử khác, nữ tử đó quay lưng về cửa, không biết
là ai
Hai cậu bé đang chơi trên
giường, ngẩng đầu thấy Tương Nhược Lan thì cao hứng nhảy xuống đất:
- Mẫu
thân
Rồi ùa vào lòng Tương
Nhược Lan.
Tương Nhược Lan ôm hai
cậu bé vào lòng, hôn bọn chúng rồi đứng dậy nhìn về phía nữ tử kia
Lúc này, nữ tử đó cũng
đứng lên, chậm rãi xoay người.
Khuôn mặt thanh tú, khí
chất nhàn tĩnh, đôi mắt to chớp động ánh lệ, nàng kích động hô lên:
- Phu
nhân…
Tử San ở bên nói với
Tương Nhược Lan:
- Vị phu
nhân này hôm qua đã tới một lần, nói là muốn tìm tỷ tỷ
Nàng nhìn Tương Nhược Lan
rồi nhìn nữ tử kia biết là hai người có chuyện muốn nói nên dẫn hai cậu bé ra
ngoài chơi
Tương Nhược Lan nhìn nữ
tử kia, tâm tình cũng vô cùng kích động
Nữ tử kia tiến đến, quỳ
gối trước mặt Tương Nhược Lan, rơi nước mắt:
- Phu
nhân, cuối cùng ngươi đã về, nô tỳ rất lo lắng cho ngươi.
Tương Nhược Lan cũng
không nhịn được mà khóc, nàng cúi người đỡ nữ tử kia lên, nghẹn ngào gọi:
- Ánh
Tuyết, Ánh Tuyết.
Hai người ôm nhau khóc.
Một lúc sau ổn định lại, Ánh Tuyết đỡ Tương Nhược Lan ngồi xuống bên bàn. Nàng
đứng một bên rót trà cho Tương Nhược Lan, hầu hạ Tương Nhược Lan như khi còn ở
Hầu phủ.
Tương Nhược Lan nắm tay
nàng cười nói:
- Giờ ta
đã không phải là phu nhân của ngươi rồi, ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện.
Ánh Tuyết nói:
- Bất kể
phu nhân có thân phận gì, trong lòng Ánh Tuyết phu nhân mãi là chủ tử của Ánh
Tuyết
Tương Nhược Lan kiên trì
nói mãi Ánh Tuyết mới ngồi xuống
Tương Nhược Lan hỏi nàng:
- Sao
ngươi lại tìm tới đây?
Biết nàng quay lại cũng
không khó nhưng để tìm đến tận đây thì không phải là chuyện dễ dàng
Ánh Tuyết nói:
- Là Hầu
gia nói với ta ngươi ở đây. Hầu gia dù không nói gì nhưng ta biết hắn muốn ta
tới đây tìm phu nhân. Mấy năm nay phu nhân mất tích, Hầu gia rất lo lắng cho
ngươi…
Tương Nhược Lan nhớ lại
hôm đó Cận Thiệu Khang đi cùng Tả Bá Xương, nhất định là hắn đã biết được sự
tồn tại của Tử San và hai đứa con trai, muốn tìm bọn họ chẳng phải là chuyện
khó với hắn
- Mọi
người có khỏe không? Ngươi thế nào? Còn cả Liên Kiều, Hoa Anh nữa
- Liên
Kiều, Hoa Anh đều đã lập gia đình. Liên Kiều lấy một quản sự của nông trang,
giờ đã có hai con trai. Hoa Anh lấy một nông phu gần đó, vừa mới mang thai
thôi. Đều là nô tỳ thay phu nhân lo liệu chuyện hôn sự cho bọn họ, giờ bọn họ
rất ổn. Còn nô tỳ…
Ánh Tuyết cười ngượng
ngùng cười:
- Phu
nhân đi không lâu thì nô ty mang thai, giờ có một nữ nhi, một con trai. Tướng
công và bà bà đối với ta rất tốt.
Tương Nhược Lan thấy mọi
người đều sống tốt thì vui mừng. Lúc ấy nàng rất sợ mọi người bị liên lụy vì
nàng.
Ánh Tuyết đột nhiên ngừng
cười nói:
- Phu
nhân, Thanh di nương đã chết
Tương Nhược Lan rất bất
ngờ:
- Đã
chết? Sao lại chết?
Lúc nàng bỏ đi vẫn tốt mà
- Từ khi
phu nhân đi rồi, Hầu gia rất đau lòng, ngoài đến phủ nha thì đều ở trong Thu
đường viện uống rượu giải sâu, căn bản không để ý đến Thanh di nương. Kết quả
là không biết ngày nào, Thanh di nương nhảy hồ tự tử.
Tương Nhược Lan ngạc nhiên
nói:
- Sao lại
không biết ngày nào?
Ánh Tuyết nói:
- Thanh
di nương bỏ lại một di thư, nói là vì nàng mà phu nhân bỏ đi, hại Hầu gia đau
lòng, nàng rất ăn năn, không muốn sống nữa. Nhưng vẫn chưa phát hiện được thi
thể của nàng, đoán chừng chắc bị nước làm thối rửa nên không nổi lên. Đến khi
phát hiện ra thì đã không thể nhận ra nổi, nếu không phải Liễu Hồng nhận ra
được quần áo, trang sức thì đúng là không thể phân biệt nổi.
Tương Nhược Lan trong
lòng có chút ngạc nhiên, cứ thế mà tự sát. Nếu nàng thực sự thích Cận Thiệu
Khang như vậy thì mình ra đi nàng phải vui vẻ mới đúng. Nàng chết rồi mà còn có
phần quỷ dị. Thi thể không thể phân biệt? Sao có cảm giác kì lạ vậy? Chẳng lẽ
là Hoàng thượng giở trò quỷ? Thanh Đại này chẳng phải là ca nữ đơn thuần, nói
không chừng là do hắn phái tới để phá hoại nàng và Cận Thiệu Khang? Vì đã hoàn
thành nhiệm vụ nên giả chết rời đi.
Nhưng là… nàng có phải do
Hoàng thượng phái tới hay không đã không quan trọng. Quan trọng là Cận Thiệu
Khang quả thật đã thích nàng, nếu không sẽ chẳng hết lần này tới lần khác mềm
lòng, cũng sẽ không dưới tình huống đó mà cùng nàng uống rượu
Hơn nữa, quan trọng nhất
là bọn họ đã kết thúc…
- Phu
nhân, hai đứa bé đều là con của Hầu gia. Ánh Tuyết nhìn nàng hỏi dò: - Ta đã
hỏi qua Tử San cô nương, nàng nói năm năm nay ngươi không lấy ai, còn nói cha
của bọn trẻ đã chết. Nhưng nếu mấy năm nay phu nhân không lấy chồng thì bọn trẻ
hẳn là con của Hầu gia. Thật ra ngươi không phải là quả phụ, rời đi không hề
lấy ai đúng không?
Tương Nhược Lan không
định giấu diếm chuyện này, cho nên gật đầu thừa nhận, lại hỏi:
- Hôm qua
biết chuyện này ngươi có nói cho Hầu gia không?
Ánh Tuyết lắc đầu:
- Hầu gia
dù có hỏi ta nhưng ta chỉ nói tạm