
p được cứu tinh, vội
vẫy tay áo kêu lớn:
- Tỷ tỷ.
Hai cậu bé nghe nàng gọi
thì cũng nhìn ra cửa chùa, thấy Tương Nhược Lan thì nhảy nhót hò reo:
- Mẫu
thân.
Cận Thiệu Khang cũng
ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thì không khỏi ngạc nhiên.
Hắn chậm rãi đứng lên,
nhìn về phía bóng người quen thuộc đó.
Chỉ thấy nàng mặc áo màu
xanh thêu hoa, quần trắng, xiêm y uyển chuyển làm nổi bật đường cong của nàng.
Nàng nhìn bọn trẻ tươi cười, ánh nắng dịu dàn chiếu lên người nàng khiến nụ
cười nàng như tỏa nắng.
Cận Thiệu Khang nhìn
nàng, cách một con đường, đám người qua lại, nụ cười nàng đâm thẳng vào lòng
hắn. Một khắc này, xung quanh trở nên thật yên tĩnh.
Hắn bất giác mỉm cười.
Nhược Lan......
Sau đó, nàng cũng thấy
hắn, nụ cười dần tắt đi. Nàng dừng bước đứng đó, ánh mắt như có thiên ti vạn lũ
quấn lấy hắn.
Cách một con đường, cách
những đám người qua lại, hai người lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mặt trời
chiếu lên người đối phương, những người bên cạnh như trở nên vô hình.
Cận Thiệu Khang kích động,
định tới bên nàng nhưng vừa bước được hai bước đã thấy Tả Bá Xương từ sau đi
tới, như đang nói gì với nàng, nàng hơi quay đầu đi.
Cận Thiệu Khang dừng
bước, sự kích động trong lòng dần ổn định.
Bọn họ cùng tới?
Ánh mắt Cận Thiệu Khang
lạnh lùng.
Đã năm năm, những gì xảy
ra với nàng hắn đều không biết.
Tả Bá Xương cũng nhanh
chóng phát hiện Cận Thiệu Khang. Hắn nhìn Cận Thiệu Khang một hồi rồi khẽ cười,
đi về phía hắn. Tương Nhược Lan đi sau hắn.
Tả Bá Xương đi tới trước
mắt Cận Thiệu Khang cười nói:
- Hầu
gia, cũng tới xin xâm?
Cận Thiệu Khang bình thản
nhìn hắn, nhàn nhạt cười:
- Cùng
gia mẫu đến xin xâm. Còn đô đốc?
Tả Bá Xương hơi liếc phía
Tương Nhược Lan đang đi tới chỗ bọn trẻ rồi nói:
- Cũng
như Hầu gia
Lời tuy không sai nhưng
động tác này của hẳn khiến Cận Thiệu Khang hiểu lầm là hắn cùng Tương Nhược Lan
đến xin xâm.
Lòng Cận Thiệu Khang trầm
xuống. Quan hệ của bọn họ đã phát triển đến nước này? Cận Thiệu Khang lướt qua
hắn, đi tới bên Tương Nhược Lan. Giờ có việc khiến hắn quan tâm hơn hết thảy.
Hắn cười với hai cậu bé,
lập tức hai cậu bé cũng cười lại với hắn
- Nhược
Lan, đây là con của nàng? Hắn hỏi Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Lòng Cận Thiệu Khang đột
nhiên xuất hiện tâm tình phức tạp, hắn nhìn hai đứa bé, ánh mắt vô cùng nóng
ấm.
Thì ra bọn trẻ chính là
con của mình, không trách hắn luôn cảm thấy thật quen thuộc. Khánh ca nhi cười
rộ lên chẳng phải giống Tương Nhược Lan như đúc sao?
Lòng hắn vừa kích động
vừa đau đớn đến muốn nổ tung.
Lúc này, Tả đô đốc đứng
bên đột nhiên gọi:
- Khánh
ca nhi, Bác ca nhi.
Hai cậu bé thấy Tả đô đốc
thì cười chạy tới, vui mừng kêu:
- Đô
đô, đô đô
Tả Bá Xương cúi người bế
bọn trẻ lên, bọn trẻ cười lớn giật giật tóc hắn.
Khánh ca nhi cười nói:
- Đô đô,
ngươi đã đồng ý dạy ta học bắn tên
Bác ca nhi nói:
- Ta muốn
học dùng trường đao
Sắc mặt Tả Bá Xương ôn
hòa:
- Đã đồng
ý với các ngươi ta quyết không nuốt lời.
Cận Thiệu Khang nhìn bọn
trẻ thân thiết với hắn, tim như bị bóp chặt.
Tương Nhược Lan nhìn
khuôn mặt trắng bệch của hắn liền đi tới trước mặt Tả Bá Xương, nói với bọn
trẻ:
- Mau
xuống đi, Tả đô đốc bận rộn, há có thể chơi đùa cùng các ngươi, đừng làm phiền
đô đốc.
Tả Bá Xương lạnh lùng
nhìn nàng một cái, khẽ hừ một tiếng, buông bọn trẻ xuống.
Tương Nhược Lan dẫn bọn
trẻ đến chỗ Tử San, nhất thời ba người không ai nói gì
Đúng lúc này, một lão phu
nhân mặc áo xanh đậm thêu hoa được hai nữ tử đỡ đi ra Bạch mã tự. Trong đó,một
nữ tử mặc áo hồng nhìn quanh một chút, phát hiện Cận Thiệu Khang ở bên kia
đường, chỉ vào hắn nói với lão phu nhân:
- Thái
phu nhân, Hầu gia ở đó.
Tương Nhược Lan cùng Cận
Thiệu Khang nhìn qua. Cận Thiệu Khang ngây người, vội chạy về phía thái phu
nhân. Đi được hai bước, hắn quay đầu lại nói với Tương Nhược Lan trước mặt Tả
Bá Xương:
- Ta sẽ
đến tìm nàng
Giọng nói kiên quyết
không để nàng từ chối, sau đó cáo từ Tả Bá Xương. Tả Bá Xương vẫn lẳng lặng vái
hắn một cái.
Tương Nhược Lan nhìn hắn
đi tới phía thái phu nhân ở đối diện. Nữ tử lúc đầu gọi tên hắn ngẩng đầu nhìn
hắn cười nhưng Cận Thiệu Khang không để ý đến nàng. Hắn đi tới bên thái phu
nhân, nói gì đó rồi đỡ bà đi, dường như không muốn để bà ở lại đây lâu.
Lão phu nhân đi hai bước,
đột nhiên dừng bước, đẩy tay Cận Thiệu Khang, xoay người, ánh mắt như điện nhìn
về phía Tương Nhược Lan.
Bà thấy Tương Nhược Lan
rồi thì trầm mặt:
- Tương
Nhược Lan, đúng là ngươi
Giọng nói dù không lớn
nhưng từng câu từng chữ rõ ràng truyền tới tai Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan mặt không
đổi sắc, cách một con đường thi lễ:
- Thái
phu nhân.
Cận Thiệu Khang bước lên,
kéo tay thái phu nhân, khẩn cầu nói:
- Mẫu
thân, chúng ta về thôi.
Thái phu nhân hung hăng
đẩy tay hắn ra, gắt gao nhìn Tương Nhược Lan, đi thẳng về phía nàng.
Thái phu nhân tức giận đi
tới chỗ Tương Nhược Lan. Cận Thiệu Khang vội vàng đi theo sau bà.
Tương Nhược Lan đứng ở
nơi