
ng ta vừa nói, một tiếng
“Bốp!” liền vang lên.
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Nam nhân Lý gia đánh một cái tác trên mặt nàng, đánh đến nàng quay đầu,
gương mặt vốn sưng đỏ nhận thêm một cái tát lại càng sưng cao, Vương thị bụm mặt, nước mắt từng viên lăn xuống, cũng không dám lên tiếng nữa.
Mã đại tẩu lôi ống tay áo Ngưu lão tức giận nói, “Thôn trưởng, người phải
làm chủ cho chúng tôi đấy, đây chính là trắng trợn cướp đoạt mà, bọn họ
không biết xấu hổ đổ thừa lên nhà ta, người nói, chuyện này nên trách ai đây!”
Thân thể Ngưu lão bị Mã đại tẩu lôi kéo chặt, có chút khó xử, ông cũng biết là nam nhân Lý gia chơi trò xỏ lá, nhưng mà....
Nam nhân Lý gia xoay người đi vào viện nhà mình, không lâu liền đem một cây thái đao ra ngoài, “Các ngươi muốn ăn vạ? Lão đây liền chém chết các
ngươi! Các ngươi nghĩ là nữ nhân Lý gia dễ bị khi dễ vậy sao? Nhìn ta
không...”
Chử Vân Sơn lạnh lùng nhìn, sau khi thấy Lý Thành mang thái đao ra, quay đầu nhẹ nhàng nói với Sơn Tảo, “Đi vào nhà.”
Sơn Tảo đang lo lắng nhìn Lý Thành quơ đao, có chút co rúm lại, kéo xiêm y Chử Vân Sơn, “Chúng ta cùng nhau vào nhà?”
Chử Vân Sơn nhìn tình hình bên ngoài, nhìn Lý Thành một hồi lâu, gật đầu một cái, “Đi thôi.”
Dứt lời, Chử Vân Sơn không chút do dự đóng cửa viện, kéo Sơn Tảo vào trong nhà, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Sơn Tảo rất là lo lắng, Lý Thành chính là một tên vô lại, đối với loại
người này, tốt nhất chính là không nên dính vào một chút nào, một khi
chọc phải bọn họ, thật không biết sẽ làm ra chuyện gì...
Buổi tối nằm trên giường gạch, nàng lăn lộn không ngủ được, Chử Vân Sơn duỗi cánh tay tới, đem nàng nhét vào trong ngực mình, Sơn Tảo nằm trong
người Chử Vân Sơn nhẹ nhàng hỏi, “Hắn sẽ thật không... nói dóc chứ?”
giọng nói chần chừ, dáng vẻ của Lý Thành thật sự không giống như đang
nói giỡn.
Chử Vân Sơn nhắm hai mắt, qua một hồi lâu mới trả lời, “Hắn không có lá gan đó.”
Sáng sớm, Sơn Tảo liền nghe thấy Mã đại tẩu đứng ở cửa viện hắt nước, vừa
dội vừa mắng, “Nước bẩn người bẩn hơn, phi, da mặt dày thật, lão nương
xui xẻo tám đời mới phải ở chỗ một chỗ với hạng người như ngươi…”
Sơn Tảo vừa nướng bánh vừa than thở, “Mã đại tẩu làm vậy không phải là cũng đem chúng ta mắng vào luôn sao.”
Chử Vân Sơn đang sửa sang lại gùi, nghe vậy nói, “Đừng để ý, dọn dẹp nhanh một chút, chúng ta vào thành.”
Hôm nay Chử Vân Sơn chuẩn bị mang theo Sơn Tảo lên trấn, nghe người trên
trấn về nói, tình huống hiện tại của trấn cũng không tệ lắm, không còn
những tên nha dịch hồ giả hổ uy nữa rồi.
Sơn Tảo nhanh chóng đem mấy chiếc bánh ngô nóng hồ hồ bọc vào bên trong
khăn, lại mang thêm một bầu nước sạch, Chử Vân Sơn vào nhà cũng đem hà
bao để dưới đệm giường cất vào trên người, tất cả tiền tài của hai người cũng đều cất cả vào đây rồi, Sơn Tảo có chút không nỡ.
“Cũng nên để ở nhà đi, lại không cần hao phí gì.”
Chử Vân Sơn đeo gùi lên lưng, “đi thôi, thật vất vả mới đi lên trấn một chuyến, phải mua chút đồ.”
Sơn Tảo cũng không kiên trì nữa, mới ra viện, đã nhìn thấy Mã đại tẩu vẫn
còn hùng hùng hổ hổ đứng ở cửa, gặp Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo, Mã đại tẩu không chút nào lúng túng, “đi ra ngoài à?” chào hỏi cũng rất tự nhiên,
giống như việc mắng người mà nói cũng chỉ giống như là đang nói chuyện
phiếm.
Sơn Tảo gật đầu, “Vào thành.”
Mã đại tẩu ừ qua loa, lại mắng Lý gia đôi câu, xoay người vào nhà.
Bước trên con đường nhỏ vào trấn, nhìn rừng núi xa xa xanh um tươi tốt, lại
nhìn đất đai bốn phía cỏ tươi xanh mơn mởn, bước chân Sơn Tảo cũng nhẹ
nhàng, tâm tình của Chử Vân Sơn hình như cũng không tệ, mặt mày thư
thái, rất là thích ý.
Cách con đường nhỏ không xa chính là một dòng suối cạn. Con đường này của
Bạch Vân thôn cũng là theo dòng nước chảy, nhìn thấy bên suối có một
tảng đá lớn, Chử Vân Sơn cười, chỉ vào tảng đá nói, “Khi đó ta cõng
nàng, trên đường có nghỉ ngơi một chút, chính là tại chỗ này nghỉ chân,
lúc ấy sắc trời cũng không quá tốt, trong lòng ta rất gấp, thật sự còn
nghĩ rằng không cứu sống được nàng.”
Sơn Tảo nhìn theo ánh mắt của hắn, tảng đá rất bằng phẳng, nghĩ đến hắn đã
từng đem mình nhẹ nhàng đặt trên tảng đá kia, lại nhu thuận cho mình
uống nước…
Nàng lại nhớ đến lần hoan ái trong đầm nước sâu trong núi Bạch Vân, lúc Chử
Vân Sơn đang hoạt động kịch liệt, các khối cơ bắp trên người cũng nổi
lên, những sức mạnh đó cũng đều dùng trên người nàng…
Mặt của Sơn Tảo đỏ, Chử Vân Sơn nghĩ rằng Sơn Tảo xấu hổ, vội chuyển đề
tài, “Đã qua rất lâu rồi, hình dáng lúc đó của nàng ta cũng đã quên
mất.”
Sơn Tảo cúi đầu cười yếu ớt, thật là một…nam nhân ngốc.
Ngốc một cách đáng yêu, ngốc uất ức, ngốc khiến trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Bất tri bất giác, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm vui vẻ đã vượt qua một đoạn đường dài.
Sau khi vào trấn, Chử Vân Sơn mới phát hiện hình như so với trước kia một
mình đi vào thành thì bây giờ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người đem dã vật đến quán cơm quen biết để bán, Chử Vân Sơn đếm tiền
trong hà bao, mấy khối bạc vụn cũng một ít tiền đồng, bây g