Insane
Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328663

Bình chọn: 9.00/10/866 lượt.

g loạn cả lên, không có đáp án.

Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, ánh trăng lúc đầu ở giữa trời, sau nghiêng về một bên, sương sớm dính ướt quần áo của cô, cô đứng lên trở về nhà.

Cửa nhà Hạ Dịch Dương vẫn còn mở, cô không ghé chào, mở cửa nhà đi vào.

Hạ Dịch Dương từ nhỏ cũng là người mạnh mẽ như vậy, trải qua nhiều chuyện, ở thời điểm nào cũng có thể an bài rất tốt cho cuộc sống của mình, bọn họ vĩnh viễn là người mạnh mẽ, lý trí, không giống cô, rất lộn xộn.

Di động theo sau tiếng đóng cửa dồn dập vang lên, là Hạ Dịch Dương. Cô vờ như mình đang đứng dưới vòi hoa sen, tiếng nước rất lớn, nên không nghe được âm thanh gì bên ngoài.

Chủ nhật, cô lủi thủi ở trong nhà một ngày một đêm, đọc sách, nghe nhạc, viết bản thảo, chỉ nhận một cuộc điện thoại của Ngả Lỵ. Hạ Dịch Dương có ra ngoài không, cô cũng không chú ý.

Thứ Hai, trời quang đãng. Thời tiết như vậy, trên đường phố Bắc Kinh bình thường đều có rất nhiều du khách. Cô làm chút đồ ăn đơn giản, rồi đến radio.

Thôi Linh vẫn không tới làm, rốt cuộc được như gia đình nhỏ, thật sự là tiêu dao. Cấp lãnh đạo đều đến phòng lớn họp, phận kiến con như họ thì tụ tập trong văn phòng tám chuyện.

Tiểu Vệ thấy cô xem bản thảo, giựt lấy, “Chị Diệp, tiết mục sắp bị cắt rồi, chị còn cố gắng cho ai xem?“Không phải còn chưa nhận được thông báo sao?” Cô cười cười.

Buổi chiều phải thu âm quảng cáo, là quảng cáo lò vi ba, lời quảng cáo viết rất tốt, cô nghe xong bụng cũng rục rịch, nghĩ hay là mình cũng mua một cái. Đối với đồ ăn lạnh, cô thật sự chán ngấy rồi. Cô cũng nên thu xếp cuộc sống bản thân đàng hoàng lại rồi, không thể luôn qua loa được.

Buổi tối, chuyên gia không tới, cô trực tiếp ‘Đêm khuya khuynh tình’.

Cô dùng bài hát ‘Thì ra anh cũng ở đây’ của Lưu Nhược Anh làm bản nhạc mở đầu, “Chuyện tình cảm thật rối rắm, làm cho tinh thần người ta thật áp lực, ngày thứ hai, công việc bận rộn như vậy, chúng ta chơi một trò chơi thoải mái chút đi! Nếu trên đời này có một loại thuốc, sau khi uống xong, có thể quên đi một đoạn trí nhớ, bạn hy vọng là thời kì nào?”

Thính giả rất là kích động, thêm mấy người trong tổ tiết mục giúp đỡ còn không kịp nhận điện thoại.

Có người nói khoảng thời gian đi thi vào trường cao đẳng, có người nói là lần đầu gặp được bạn gái, có người nói là lúc uống say cùng một đồng nghiệp phát sinh tình một đêm…

Trăm lẻ một đáp án kỳ quái, đều là một chút đoạn trí nhớ khó chịu, khiến người ta xấu hổ.

“Diệp tử, cô thì sao, hy vọng có thể quên đi đoạn trí nhớ nào?” Cuối cùng có người nghe hỏi cô.

Cô cười cười, “Thời gian qua thật nhanh, lại là rạng sáng một chút, chúng ta nghe Trà Sữa[8'> hát ‘Mãi về sau’ đi, thật sự rất thích cô ấy, người thông minh, xinh đẹp mà lại nhỏ nhắn,

“Mãi sau này, em mới học được cách để yêu một người

Thì đáng tiếc thay, anh đã ra đi và tan biến vào biển người mênh mông

Mãi sau này, em mới hiểu ra trong những giọt nước mắt

Có những người, khi đã để vuột mất sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Những cánh hoa sơn trà trắng muốt

Rơi trên chiếc váy màu xanh của em

“Yêu em!” Anh nhẹ nhàng nói,

Em khẽ cúi đầu và nghe những hương thơm dịu dàng.

Cái đêm tháng 5 mùa hạ vĩnh cửu ấy, em 17 tuổi

Cái đêm mà anh đã hôn em!

Cho đến tận bây giờ, mỗi khi em thấy buồn

Đều nhớ về những vì sao đêm hôm đó.

Tình yêu của chúng ta khi ấy

Sao lại có thể đơn giản đến như vậy

Và tại sao? khi còn trẻ

Người ta lại cứ khiến người mình yêu thương nhất bị tổn thương?

Trong những đêm khuya vắng này, phải chăng anh cũng giống em

Đều đang lặng lẽ hối tiếc và hoài niệm.

Nếu như lúc ấy, chúng ta không bướng bỉnh như vậy

Th bây giờ đâu phải nuối tiếc như thế.

Anh vẫn thường nhớ về em ra sao? Mang theo nụ cười hay là sự trầm mặc,

Trong năm này liệu có ai khiến anh vơi bớt cô đơn?[9'>”

“Chị Diệp, hôm nay chị có chỗ rất lạ nha.” Tiểu Vệ đem tới cho cô một ly trà, nhìn chăm chú vào mắt cô.

“Tiết mục làm như vậy không tốt hả?”

“Không phải, rất có sáng ý. Nhưng mà em cảm thấy chị dường như rất ưu thương. Chị không sao chứ?”

Cô cười, từng ngụm từng ngụm đem trà uống hết, hơi nước giúp cho cổ họng thoải mái hơn một chút. Quay đầu nhìn tổ trưởng tổ tiết mục đang thu dọn đồ, làm mặt dày đi tới hỏi, “Tổ trưởng, có thể cho tôi đi quá giang xe hay không?” Nhà tổ trưởng và nhà cô nằm ở hai phương hướng khác nhau, nhưng cả tổ chỉ có mỗi tổ trưởng là có xe mà thôi.

Tổ trưởng cũng người là sảng khoái, “Được mà! Tôi tiễn cô!”

Xe ra khỏi bãi đỗ xe, đi ra cổng lớn radio, lướt ngang qua một chiếc Passat màu đen. Cô bình tĩnh nhìn chăm chú phía trước, thản nhiên cùng tổ trưởng trò chuyện về vận mệnh của tiết mục.

***

Cả một đêm loay hoay trong giấc mộng, không biết là có phải do nghe Trà sữa hát, cô như còn đang ở Quảng viện, vẫn là mùa thu, tuyết đầu mùa rơi xuống cây phong đỏ rực, Biên Thành chụp ảnh cho cô, cô muốn chụp chung với anh, lại không tìm được người giúp, cô ủy khuất bĩu môi, Biên Thành nói, về sau lại chụp đi, dù sao chúng ta còn có sang năm, năm sau nữa

Mở mắt ra, bên gối đều ẩm ướt, cổ họng có hơi đau, ánh mắt đỏ hồng. Ngặm nước ấm thật