
ải
vì không có cảm giác với anh, mà là sợ giẫm lên vết xe đổ, yêu lầm
người.
Cái này rất dễ giải quyết, nhưng anh rất có thành ý. Sài Trọng Sâm lấy
chiếc ly trong tay Tổ Dĩnh, đem nó đặt xuống bàn, cầm tay cô, nhìn cô
chăm chú.
"Tư cách đạo đức của anh không có thiếu sót gì, hứng thú rộng khắp, luôn vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, không lạm tình, cũng không có thói xấu, anh bảo đảm, anh không giống với những người mà em từng gặp, chắc chắn
không làm em thất vọng." Như vậy chưa đủ rõ ràng sao?
"Nói yêu thương ư, cực lắm." Tổ Dĩnh lắc đầu, kiên quyết giữ vững ý kiến của mình.
"Tin anh đi, không khổ chút nào." Sài Trọng Sâm cũng rất kiên định.
"Yêu càng sâu đậm, gánh nặng càng nhiều a." Tổ Dĩnh lắc đầu.
"Ở bên anh, em sẽ cảm thấy thoải mái hơn." Sài Trọng Sâm dụ dỗ .
Tổ Dĩnh lắc đầu lần thứ n."Một khi tôi đã yêu , cũng rất cố chấp, cố chấp sẽ quá quan tâm, quá quan tâm kết quả sẽ rất thảm."
Sài Trọng Sâm dùng tình cảm chân thành, "thôi miên” cô ."Chẳng lẽ một mình cô đơn đến già, sẽ thấy vui sao?"
Rất hay, một người là tác giả một người là biên tập, tài hùng biện cũng không có kém, có qua có lại, bất phân thắng bại.
Tổ Dĩnh thở dài, lòng đang dao động, lời của cha và em trai sắp bị cô
vứt ra sau gáy . Đồng ý với anh ta? Không được! Chẳng lẽ cô đã quên bài
học rồi sao ? Từ chối anh ta ư? Nhưng mà cô rất xúc động đó! Dù sao Sài
Trọng Sâm đẹp trai kia... Đồng ý không phải là rất tốt sao? Không được,
trước kia chịu khổ chưa đủ sao sao? Hay là cự tuyệt nhỉ, nhưng mà...
"Tôi... Tôi..." Xem kìa, tâm tư cô đang mâu thuẫn ! Kết quả cô hoang
mang nhìn hắn, rất đẹp trai, mê hoặc, cô không thể tự chủ nữa.
Có hi vọng! Nhìn ra được giai nhân có dấu hiệu dao động, Sài Trọng Sâm
tăng lực thuyết phục, nắm chặt hai tay của cô, chứng minh: "Tin tưởng
anh đi, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, lần này ánh mắt của em không
sai đâu."
"Sài Trọng Sâm, tôi..." ánh mắt Tổ Dĩnh lóe lên.
King coong ~~ chết tiệt cái chuông cửa, đúng vào thời điểm quan trọng, lại réo rắt không ngừng! Sài Trọng Sâm thở dài, đi về phía máy camera trên tường. Tổ Dĩnh cũng cùng đi qua nhìn.
"Cái quái gì thế này?" Cô kinh ngạc hô lớn.
Ngoài cửa, có năm chiếc xe hơi đen bóng, hơn mười người đàn ông mặc
trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, đứng giữa bọn họ có một gã đô con, da
ngăm đen, đeo kính râm, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, từ đầu đến chân,
một thân âu phục đen tuyền.
"Hỏng rồi." Sài Trọng Sâm thở dài một tiếng.
"Hỏng rồi là sao?" Tổ Dĩnh cảm giác không ổn. Trời cao chứng giám, cô
vẫn còn chưa yêu ai, chưa ai cả, đừng có xảy ra chuyện gì à nha!
Sài Trọng Sâm nói: "Em tìm chỗ trốn đi."
"A?" Tại sao phải trốn?
Sài Trọng Sâm nắm chặt tay cô, kéo tới trước tấm gương lớn, phía sau là
một cái tủ chìm, đẩy Tổ Dĩnh đi vào."Đừng lên tiếng, bất kể nhìn thấy
cái gì, cũng không được đi ra."
"Đợi một chút, bọn họ là ai? Giới cho vay nặng lãi? Xã hội đen? Anh nợ tiền họ sao?"
Sài Trọng Sâm đẩy tấm gương vào, không trả lời cô.
Tiết Tổ Dĩnh đấy gương ra một chút, nhìn lén động tĩnh bên ngoài. Cô
nhìn thấy đám người kia vây quanh Sài Trọng Sâm, tất cả bọn họ đều giống như hung thần ác sát, hình thể nhanh nhẹn dũng mãnh. Người đàn ông da
đen lớn tuổi nhất có lẽ là ông trùm, thái độ của Sài Trọng Sâm với ông
ta rất cung kính, ông ta ngồi xuống ghế, Sài Trọng Sâm nghe ông ta nói
nói, cúi đầu trả lời, họ nói chuyện bằng tiếng Nhật.
Ghét quá, cô nghe không hiểu gì cả. Lúc này, Sài Trọng Sâm không biết
nói cái gì chọc giận lão Đại, lão Đại đập bàn đứng dậy, đám đàn em hầm
hừ với Sài Trọng Sâm, lão Đại đút tay vào túi áo, không biết muốn lấy
cái gì.
Dao găm? Súng? Có thể là súng, vậy chẳng phải Sài Trọng Sâm toi đời hay sao?
Quyết định thật nhanh, tùy cơ ứng biến, Tiết Tổ Dĩnh thông minh, dũng
cảm lập tức lôi điện thoại ra, quay người lại ngồi xuống, gọi điện thoại đến cục cảnh sát báo án.
Tay cô run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thầm nói vào trong điện
thoại: "Nơi này có hung án xảy ra, địa chỉ số 18, đường Châu Nhai, tòa
nhà có kiến trúc Nhật Bản, mau tới đây ——" từ từ đã, cảm thấy sau lưng
có sát khí. Quay đầu, trời ạ, Tổ Dĩnh ngã ngồi trên mặt đất.
Gương bị kéo ra từ khi nào ? Một đám áo đen nhìn cô chằm chằm, rồi một
người xông tới giật lấy điện thoại của cô, Tổ Dĩnh hô lớn: "Cứu mạng!"
Mười phút sau, xe cảnh sát tới, những ánh đèn đỏ lóe sáng trong đêm, âm
thanh còi cảnh sát vang ầm ĩ. Hai mươi phút sau, cảnh sát điều tra rõ
tình huống, lại lục đục rời đi.
Bên trong nhà, vẫn còn đám áo đen, lão Đại vẫn còn ngồi đó, Tổ Dĩnh ngồi đối diện với lão Đại, khóc không ra nước mắt, muốn hỏi ông trời, tại
sao đường tình duyên của cô lại lận đận như vậy? Cô cũng biết, cái gì cô coi trọng thì nhất định có vấn đề, quan tâm cái gì thì chắc chắn nó có
vấn đề, nhất định là kiếp trước cô đã đắc tội nguyệt lão, đường tình mới có nhiều vấn đề như vậy!
Thì ra là cái vị cường cường tráng tráng đen sẫm ngồi trước mặt cô đây,
trên mặt còn có một vết sẹo là cha của Sài Trọng Sâm, là lão Đại trong
giới xã hội đen Nhật Bản, Sài Trọng