
cô nương, xin sắp xếp cho
tiện."
Chưởng quầy đánh giá Mộc Phong
Đình, lại tùy tay lật lật sổ đăng ký trên quầy, vỗ đầu, vẻ mặt tươi cười nói:
"Ai ô, xem trí nhớ của tôi, có bốn gian phòng, già rồi không còn dùng
được." Vừa lải nhải cằn nhằn cảm thán, vừa tự mình dẫn bọn họ lên lầu.
Mạc Hi thầm nghĩ: Mộc Phong
Đình người này không hổ là chuyên gia đàm phán, đối với chuyện cò kè mặc cả,
đối ngoại can thiệp có thể nói là thiên phú dị bẩm.
Mạc Hi vận khí rất tốt, được
phân đến một gian thượng phòng. Đã liên tục vài ngày màn trời chiếu đất, thần
kinh căng thẳng, đến giờ phút này mới có thể thả lỏng một lát. Kêu thức ăn cùng
nước ấm, ăn no rửa mặt xong, liền tắt đèn nghỉ ngơi, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Hi vì tay
bị thương không thể luyện kiếm, dứt khoát ngủ bù, bổ sung thể lực xói mòn mấy
ngày nay. Đợi ngủ thẳng đến giờ dưới lầu bắt đầu thết đãi điểm tâm mới đi
xuống.
Mộc Phong Đình ba người đã chờ
ở sảnh lớn.
Đường Hoan thấy nàng, đứng dậy,
nói: "Đói bụng chứ. Muốn ăn gì?"
Mộc Phong Đình không đợi Mạc Hi
trả lời, liền trực tiếp gọi tiểu nhị tới, nói: "Mang lên sáu phần những
món điểm tâm đặc sắc của quán các người, lại thêm hai phần gân bò ướp
tương."
Tiểu nhị nói một tiếng được,
vung khăn trắng nhanh như chớp đến phòng bếp lấy thức ăn.
Mộc Phong Đình nói với Mạc Hi:
"Trên núi kia chim không đẻ trứng, ngoại trừ thỏ vẫn là thỏ, ăn đến tai
sắp dài ra rồi. Chúng ta cũng nên ăn tốt hơn, bồi bổ trở lại."
Mạc Hi gật đầu cười nói:
"Đúng vậy, hơn nữa huynh còn đánh mất bình gia vị." Thầm nghĩ: ngươi
không phải là người săn tin lỗ tai dài sao, thì ra từ nhỏ đến lớn ăn không ít
thỏ...
Mộc Phong Đình cũng cười nói:
"Không mất mạng là được."
Mạc Hi thật sâu đồng ý.
Đem lên đầu tiên là bánh bao
thịt bò nấm hương nóng hôi hổi.
Đường Hoan luôn thủ lễ, đợi
người khác động đũa hắn mới có thể động. Mộc Phong Đình cũng không để ý việc
này, gắp một cái bánh bao, để vào bát Mạc Hi, nói: "Cẩn thận nóng. Chờ
nguội một chút, cô lại dùng tay trái cầm ăn. Gân bò ướp tương là gọi cho cô,
lát nữa ăn nhiều chút, vết thương mới mau khỏi."
Mạc Hi bất đắc dĩ nói:
"Cũng không phải khỉ, thứ gì cũng có thể cầm bằng tay. Vẫn là luyện đũa
tay trái đi. Ta tự mình gắp."
Điểm tâm lục tục đi lên. Mộc
Phong Đình quả nhiên không gắp thay Mạc Hi. Mạc Hi tay trái không linh hoạt, có
khi khó tránh khỏi sơ sẩy, Đường Hoan vài lần muốn giúp nàng, đều âm thầm mạnh
mẽ nhịn xuống.
Cũng không biết là trùng hợp
hay là thế nào, mỗi món ăn đi lên đều đặt trước mặt Mộc Phong Đình. Đợi gân bò
ướp tương mang lên, hắn dứt khoát đưa cả mâm đến trước mặt Mạc Hi.
Mạc Hi yên lặng ăn cơm, thấy
Đường Hoan luôn nhìn chằm chằm nàng, bản thân ăn cũng không yên lòng, trong
lòng thầm than một tiếng: thôi. Cố ý cười hì hì nói với hắn: "Huynh nhìn
chằm chằm như vậy, có phải hay không cũng muốn ăn cái này." Vừa dùng tay
trái gắp miếng gân bò cho hắn, nhẹ giọng nói: "Cám ơn huynh đi tìm
ta." Nàng không phải người không biết tốt xấu, Đường Hoan dọc đường đi tất
nhiên cũng màn trời chiếu đất, một thân mệt mỏi. Biết Đường Hoan da mặt mỏng,
vừa rồi nói như vậy, hẳn là sẽ cố gắng ăn cơm.
Đường Hoan nhẹ giọng đáp:
"Cô không có việc gì là tốt rồi." Ngoan ngoãn ăn gân bò, kế tiếp quả
nhiên không hề nhìn nàng, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Tiên ông là người từng trải,
trên đường nhìn thần thái ba người, nào có không rõ. Không kiềm được xúc động
trong lòng, không khỏi có chút ăn chẳng biết ngon.
Đoàn người ăn xong điểm tâm,
liền xuất phát đi về Đường Môn.
Đợi mấy người tiến vào ngoại
thành Đường Môn, đã là năm ngày sau.
Ngắn ngủi mấy tháng, ngoại
thành đã trở nên phồn thịnh, gọn gàng ngăn nắp. Toàn bộ nội thành đều đang
trong công việc trùng kiến khí thế ngất trời, thay đổi hẳn vẻ tiêu điều suy sụp
mà lần trước tới đây Mạc Hi nhìn thấy.
Nàng nhất thời đặt chuyện nói
đến nhà thuỷ tạ trên đài cao không ngờ thật sự đang xây dựng, một nền đá thật
lớn hình cầu thang từ mặt đất mọc lên. Đường Hoan theo ánh mắt nàng nhìn thấy,
nhẹ giọng nói: "Chờ 'Mộ Khê đài' xây xong, có thể lại mời cô đến
chứ."
Mạc Hi nghe hai chữ "Mộc
Khê", thầm nghĩ: xong rồi, đây là muốn làm lớn mà. Trước cửa Đường Môn
tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ lại lấy nghệ danh của một sát thủ đi lại trên
giang hồ như nàng đến đặt tên. Tuy rằng đời trước nàng cũng rất muốn lấy tên
mình đặt cho một vệ tinh hoặc một tòa nhà, một du thuyền xa hoa vân vân, nhưng
tiếc rằng không có thực lực này. Đời này mắt thấy có cơ hội thực hiện, nhưng
nghề của mình lại không thể gặp người... Đang định cùng Đường Hoan giải thích
tính chất công việc của nàng cần bảo trì khiêm tốn, để tránh đứa nhỏ này nhất
thời luẩn quẩn trong lòng, lấy tên nàng đặt cho tường thành.
Đường Hoan thấy Mạc Hi không
đáp, lại nói: "Lần này chỉ mời một mình cô." Trong lòng mặc niệm:
nhân gian ồn ào náo động, ta chỉ cầu nàng có thể ở nơi ta nhìn thấy, một góc
yên tĩnh.
Mạc Hi biết hắn là chỉ lần
trước đại điển chưởng môn, nàng không từ mà biệt, nói nhỏ: "Chỉ cần huynh
sửa tên đ