
ài cao, ta liền đúng hẹn." Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi,
đơn đao đi gặp tổng so với cái gì khách quý đặc biệt trong nghi thức cắt băng
khánh thành vẫn tốt hơn nhiều, quang minh chính đại hiện thân quá nhiều lần đối
với nghề nghiệp của nàng mà nói sẽ rất nguy hiểm.
Đường Hoan ánh mắt như nước
lướt qua dung mạo bình thường của nàng, mềm nhẹ nói: "Không phải tên
cô." Ngừng một chút, mới cúi đầu nói: "Là mộ trong tư mộ (tưởng nhớ).
Yên tâm đi."
Mạc Hi: "..." Trong
lòng thầm than: đứa nhỏ này so với ta nghĩ còn luẩn quẩn hơn.
Đoàn người đến sông đào.
Mạc Hi vốn định, nếu có cơ hội
gặp lại Hà Quần Thanh, tốt xấu gì cũng phải hỏi rõ ông ta tặng kiếm có ý đồ gì,
nếu ông ta chính miệng thừa nhận lợi dụng mình rắp tâm bất lương, thừa dịp ông
ta lương tâm chưa mất vẫn còn chút áy náy, cũng thuận tiện xảo trá bắt chẹt
chút bí tịch Thục Sơn, coi như bồi thường. Không nghĩ tới, liều thuốc lần trước
nàng cho quá mạnh, Hà Quần Thanh vị nhất đại tông sư này tố chất tâm lý không
tốt, lại thiếu tinh thần yêu nghề chuyên nghiệp vô tư cống hiến, không ngờ lại
vứt bỏ nghiệp lớn đưa đò của ông ta, bỏ gánh mất tích.
Lần này qua sông không dựa vào
con người, mà dựa vào máy móc.
Chỉ thấy Đường Hoan từ trong
lòng lấy ra cây ngọc tiêu toàn thân xanh biếc, môi mỏng khẽ mở, ngón tay chậm
ấn, một chuỗi âm phù trong khoảnh khắc tuôn ra. Réo rắt như tay phất châu bạc,
lúc ẩn lúc hiện như cánh bướm khẽ giương, khi thấp như quyến luyến kể lể, khi
cao như tiếng sáo diều. Khi hắn thổi ánh mắt luôn dừng ở Mạc Hi, sau khi thổi
xong một khúc, nói nhỏ: "Khúc này tên là
Nhân gian nhất kiến, thanh hoan
như tố. Trong ngàn vạn người, chỉ đợi nàng một lần ngoái đầu nhìn lại.
Mạc Hi nhất thời yên lặng không
nói gì, lát sau mới nói: "Ta mặc dù không thông âm luật, nhưng nghe thấy
rất hay."
Đường Hoan thoáng chút ý cười,
dịu dàng nói: "Cô thông minh như vậy, muốn biết tự nhiên đều đã
biết."
Mạc Hi: "..." Thầm
nghĩ: ngươi cũng thông minh như vậy làm gì.
Người bên kia bờ đã sớm được
Đường Hoan phân phó, tiếng tiêu vừa qua, xích sắt dưới đáy sông chậm rãi trồi
lên mặt nước, giống như giao long xuất thủy, tạo nên một luồng bọt sóng cuồn
cuộn, rất là hùng vĩ.
Bốn người bước trên cầu nổi
xích sắt qua sông, đều như giẫm trên đất bằng.
Vào khỏi nội thành, Đường Đức
đã đợi lâu. Nhìn thấy Mạc Hi, ông không hề vì Loan Tố bỏ đi mà trách cứ, ngược
lại phá lệ nhiệt tình đón chào, cười nói: "Mộc cô nương quang lâm Đường
Môn, vẻ vang cho kẻ hèn này. Chưởng môn sợ cô nương xảy ra chuyện, cố ý một
mình lên Thục Sơn, lão nô mặc dù lo lắng, cũng không thể làm trái ý người. Hôm
nay, Mộc cô nương cùng chưởng môn bình an trở về, lão nô rốt cục cũng có thể
ngủ yên." Mạc Hi nhất thời không biết nói gì, thì ra người cổ đại cũng
trông cậy vào có thể vì ông chủ làm mai mà được thăng chức tăng lương... Trong
lòng lại oán thầm một trận: Đường Hoan người này thật có cách mua chuộc thuộc
hạ, Đường Đức ngay cả tình địch của con gái mình cũng có thể tươi cười đón
chào...
Đường Hoan khẽ ho một tiếng.
Đường Đức hiển nhiên không thể
làm quá, vì thế liền bỏ qua, không hề trêu ghẹo. Ông xoay người đánh giá Mộc
Phong Đình vài lần, trong lòng âm thầm cân nhắc: không biết người thanh niên
trẻ tuổi tướng mạo đường đường này cùng Mộc cô nương có quan hệ gì, xem ra tứ
thiếu tránh không được một trận đau đầu. Đợi nhìn đến tiên ông, ông hơi ngẩn
ra, lập tức thu liễm, cười nói: "Các vị đều là khách quý của Đường Môn. Có
gì phân phó cứ việc mở miệng là được." Liền mang theo bọn họ nhất nhất ân
cần an bài nơi ở. Chỉ là tiên ông cùng Mộc Phong Đình đều bị an bài đến Vân Hà
Đài, riêng Mạc Hi như cũ vào ở Sùng Diêu Đài, chỉ cách Thanh Huy Các vài bước.
Khách liền tùy chủ, Mạc Hi đương nhiên không thể nào bắt bẻ Phòng ở ngăn cách bằng một bình
phong bốn cánh, một mặt thêu ba mươi chín loại thược dược có ghi trong
Phương Phổ>, có "Băng Dung", "Thiết Tuyến Tử",
"Quan m Diện", "Liên Hương Bạch", "Kim Ngọc Giao
Huy", "Yên Chi Điểm Ngọc" vân vân; một mặt khác thêu bốn gốc
"Tố Quan Hà Đỉnh", loại lan này chính là kì trân hiếm thấy trong các
giống lan.
Bình phong hai mặt đều thêu một
câu đề từ - "Tử tế tư lượng, hảo truy hoan cập tảo. Ngộ tửu phùng hoa kham
tiếu ngạo, nhâm ngọc sơn khuynh đảo. Đối cảnh thả thẩm túy, nhân sinh tự, lộ
thùy phương thảo. Hạnh tân lai, hữu rượu như thằng, yếu kết thiên thu ca
tiếu." Không cần đoán, hiển nhiên là bút tích của Đường Hoan.
Thược dược vốn là thân cỏ, nên
không cứng rắn như thân gỗ, dáng như liễu yếu gió lay, đẹp như thiếu nữ nhu mì,
thế nên lại có danh xưng "hoa không xương". Mạc Hi nhìn một mảnh trăm
hoa rực rỡ dệt từ gấm vóc kia, thầm nghĩ: ngươi là lan vương giả thiên hương,
nhưng ta không phải thược dược hoa dung yểu điệu, quyến rũ nhiều mặt.
Nhưng mà, đã tới thì cứ ở lại.
Mạc Hi mới vừa ngồi xuống, liền có thị nữ đến dâng trà. Chính là Lục Vân. Nàng
cười hì hì đến bên Mạc Hi, buông khay trà, liền nói: "Tứ thiếu trước khi
đi nói cô nương muốn tới, Lục