
thầm nghĩ: đến rồi.
Người tới mặc váy dài xanh
nhạt, nổi bật lên đóa hồng mai năm cánh giữa mi càng kiều diễm, chính là Âu
Dương Huệ.
Nàng vẫn chưa nói đã cười, sau
khi ngồi xuống mới nói: "Ta là đến thay xá muội bồi tội."
Mạc Hi mỉm cười, nói:
"Lệnh muội dùng đoản kiếm Âu Dương cô nương cho hành hung, Âu Dương cô nương
quả thật cần phải đến đây một lần."
Âu Dương Huệ sắc mặt không khỏi
thay đổi, nhưng trong lát đã thành vẻ áy náy, nói: "Ta thật không biết xá
muội lại tự tiện lấy đi đoản kiếm của ta gây hại cho cô nương. Mong cô nương
thứ lỗi."
Mạc Hi cười như không cười nhìn
nàng nói: "Vị tỷ tỷ tốt như cô đưa đoản kiếm có độc cho muội muội, không
biết là dụng ý gì." Thầm nghĩ: Âu Dương Huệ thật biết cư xử, đã đến nước
này còn muốn đem mình hái sạch sẽ.
Âu Dương Huệ vốn định nói ngon
nói ngọt, nhưng bất đắc dĩ Mạc Hi từng bước ép sát, nàng chỉ phải ủy khuất nói:
"Trong đó sợ là có hiểu lầm. Nhưng vô luận như thế nào, ta đến đây quả
thật là có ý tốt với Mộc cô nương." Ngừng một chút, nàng cắn cắn môi, một
bộ khó có thể mở miệng, giây lát mới dứt khoát nói: "Cô nương có biết mình
trúng độc không? Đoản kiếm kia dính máu ta, lại cắt trúng cô nương, âm kém
dương sai chỉ sợ đã liên lụy đến cô nương. Không dối gạt hai vị, cơ thể ta
trúng một loại dâm độc cực kì bá đạo, vốn tưởng rằng không có thuốc nào cứu
được, nhưng ngẫu nhiên nghe nói Đường Môn có một bảo vật trị được độc này, liền
mặt dày đi theo xá muội đến Đường Môn. Bất đắc dĩ ta là nữ nhi khuê các, người
mang độc như vậy, cảm thấy thật khó có thể mở miệng, liền chậm chạp chưa đề cập
với Đường chưởng môn. Chỉ là nay vì xá muội điêu ngoa cùng sơ sẩy của ta, hại
Mộc cô nương cũng bất hạnh nhiễm độc này, ta cảm giác sâu sắc bất an, nên mới
đặc biệt đến nhận tội."
Đường Hoan ra vẻ không biết,
vội vàng nói: "Không biết bảo vật nào của Đường Môn có thể trị độc
này?"
Âu Dương Huệ vừa nhìn vẻ mặt
hai người, vừa thử nói: "Đó là một trong Đường Môn tứ bảo Lang Gia
trượng."
Mạc Hi mỉm cười nói: "Cô
nương chắc là hậu nhân của Phấn La Sát rồi." Thấy nàng không đáp, Mạc Hi
cũng lười vòng vo, nói tiếp: "Năm đó Phấn La Sát hẳn chính là thị nữ của
Đường Tâm, trộm Tiêu Hồn Hương của chủ tử dựa vào dung mạo tuyệt sắc ở trên
giang hồ giành hết danh tiếng. Nhưng chính cô ta cũng biết, dùng Tiêu Hồn Hương
liền không thể động chân tình, nếu không sẽ vô lực xoay chuyển. Cho nên nhiều
lần đi tìm chủ tử ngày xưa gây phiền phức. Lại bởi vì võ công không địch lại,
thủy chung không có được võ công trong Lang Gia trượng cô ta muốn." Phấn
La Sát giơ tay nhấc chân đều giống Đường Tâm ba phần, xác nhận là người cùng
nàng rất quen thuộc, nếu không cho dù là tỷ muội ruột, vị trước mắt này cùng Âu
Dương Cẩn phong cách còn dị thường khác xa. Hơn nữa rất có thể vị thị nữ này tự
ti vì xuất thân tỳ nữ của mình, lúc hành tẩu giang hồ mới cố ý bắt chước Đường
Tâm.
Âu Dương Huệ lúc này sắc mặt
đại biến, rốt cuộc không giả vờ được nữa, dứt khoát lạnh mặt, đi thẳng vào vấn
đề nói: "Không sai. Đã biết sao không tạo thuận tiện. Đường chưởng môn đem
võ công trong Lang Gia trượng chép cho ta, ta cũng có thể trước mặt phụ thân
nói tốt cho ngươi, thay ngươi lấy được phối phương hắc hỏa dược. Chỗ xá muội ta
cũng có thể cực lực khuyên bảo nó rời khỏi, để hai vị thành chuyện tốt."
Mạc Hi cười nói: "Âu Dương
Huệ cô nương đối với muội muội mình 'thật tình' như thế, làm sao biết cô ta sẽ
không báo đáp?" Nàng thấy Âu Dương Huệ vẻ mặt không xác định, liền đúng
lúc thêm một mồi lửa, nói tiếp: "Cô nói xem làm sao ta biết đoản kiếm đến
từ đâu, còn có biện pháp hay này kỳ thật là vị tỷ tỷ tốt như cô bày cho cô
ta?"
Mạc Hi thấy Âu Dương Huệ nhất
thời không nói gì, biết cô ta đã suy nghĩ cẩn thận.
Đường Hoan bỗng nhiên nói xen
vào: "Không bằng như vậy, liền theo lời Âu Dương cô nương nói, chờ Âu
Dương lão gia tử đáp ứng cho Đường Môn phối phương hắc hỏa dược, võ công trong
Lang Gia trượng lập tức dâng ra."
Âu Dương Huệ nhất thời không có
cách nào, lại bị Mạc Hi nhìn thấu thân phận, rối loạn phương hướng, vẻ mặt càng
lạnh, giọng căm hận nói: "Một lời đã định!" Xoay người liền đi.
Đường Hoan nói: "Từ khi
nào nàng bắt đầu hoài nghi cô ta?"
"Khi Âu Dương Cẩn nói đoản
kiếm là của Âu Dương Huệ ta liền bắt đầu đoán động cơ của cô ta. Sau đó chúng
ta đọc di ngôn của Đường Tâm trong cung, ta liền chú ý đến Đường Tâm nói người
trúng Tiêu Hồn Hương giữa mày đều có một điểm chu sa, lập tức liền nghĩ tới đóa
hồng mai năm cánh giữa mi của Âu Dương Huệ. Cô ta xúi giục Âu Dương Cẩn tới tìm
ta gây phiền toái là vì khiến ta trúng độc, để bức huynh lấy ra Lang Gia
trượng. Ta đoán cô ta vốn chờ huynh lấy Lang Gia trượng ra mới tùy thời lén lút
hành động, bất đắc dĩ Đường Môn bảo vệ nghiêm mật, cô ta không dám vượt lôi trì
nửa bước, đành phải lấy tư thế cảnh báo xuất hiện, đồng thời giả thành kẻ yếu
tranh thủ đồng tình."
"Ta không biết việc Phấn
La Sát năm đó, liền không nghĩ tới Âu Dương Huệ là hậu nhân của bà ấy, vì giải
độc mà đến. Có lẽ năm đó Phấn La Sá