
Vân nhất định tự mình giao đến tay tứ
thiếu." Thầm nghĩ: cô nương tâm tư thật linh lung, sớm đoán được xảy ra
chuyện lớn như vậy, ta nhất định sẽ muốn về Đường Môn.
Tiễn
bước Lục Vân, Mạc Hi nhìn hai cây anh đào đã sớm không còn hoa trong viện, nhẹ
giọng lẩm bẩm: "Vốn tưởng rằng tháng tư anh đào tàn, tháng năm thược dược
nở. Chẳng lẽ thược dược này còn chưa nở được một mùa cũng đã tàn."
Ngày
đó, sau khi Mạc Hi ở quán trà nghe nói Đường Hoan cùng Âu Dương Cẩn đính hôn,
liền lập tức về nhà viết một phong thư, sai Tiểu Bạch đưa đi đất Thục. Tiểu
Bạch khi trở về lại không mang theo một lời nửa chữ nào, có lẽ Đường Hoan không
biết nên nói gì với nàng. Huống chi nay đã qua rất nhiều ngày, nếu có hồi âm
theo đường khác truyền tới Kim Lăng, cũng đã sớm đến.
Bạn
trai từng thề non hẹn biển muốn lấy người khác, tận thế lại chưa đến, ngày cứ
như thường lệ mà trôi qua. Mạc Hi như cũ mỗi ngày sáng sớm luyện kiếm, ngẫu
nhiên đi tửu lâu uống một ít, chỉ là không biết như thế nào, có đôi khi không
khỏi so với ngày thường uống nhiều mấy chén. May mắn nàng tửu lượng rất tốt,
còn không đến mức say, chỉ là tính cảnh giác không khỏi giảm bớt một phần,
nhưng cũng không có gì lớn lao. Đáng tiếc nàng đã bỏ thẻ VIP Đường Hoan cho vào
hộp gấm giao cho Lục Vân cùng đem về, cho nên, Cúc Thủy Các tự nhiên không thể
lại đi. Huống chi gần đây nàng cơ hồ không nhận nhiệm vụ, bạc để dành trước kia
còn phải giữ lại dưỡng lão.
Đi
Cúc Thủy Các thói quen này đã bỏ, Mạc Hi lại dưỡng thành một thói quen mới, nửa
đêm, một mình ngồi trong viện nhìn trời. Xét thấy nhìn sao nhìn trăng loại hành
vi này cũng có thể coi là một cách thương xuân bi thu khỏe mạnh, Mạc Hi cũng
liền tự nhiên mà tiếp nhận, an ủi mình tổng so với việc đếm cừu chống mất ngủ
còn có sáng kiến hơn. Ngoại trừ việc đó, cuộc sống dường như không có biến hóa
gì lớn, mỗi ngày bỏ bớt một canh giờ tập viết, ngược lại thêm một canh giờ tập
võ. Ngày sau nàng thiếu Đường Môn ngọn núi này để dựa vào, chỉ có thể tự lực
cánh sinh, chuyên cần luyện võ công là chuyện tốt.
Mặt
khác còn có một việc lạ, mấy ngày liên tiếp Mạc Hi luôn ở trạng thái lười biếng
trốn việc, không ngờ tổ chức cũng liền mặc kệ, lại không có động tĩnh. Nàng
không khỏi âm thầm tự giễu, khi nào thì tổ chức sát thủ cũng bắt đầu nhân tính
hóa, cho nhân viên một kì nghỉ dài để chữa bệnh thất tình. Duy nhất không được
hoàn mỹ là, thu nhập của nàng là tính theo nhiệm vụ, cho nên nghỉ không có
lương.
Hôm
nay, Mạc Hi mua một con cá sống ở chợ về, xa xa liền nhìn thấy một người mặc bố
bào màu xanh nhạt ngồi dưới tàng cây ngọc lan trước cửa, nhìn ngõ nhỏ đối diện,
hiển nhiên là chờ nàng.
"Cô
đã về rồi." Người nọ thấy nàng lập tức đứng lên, giọng nói thật ấm áp.
Mạc
Hi mỉm cười nói: "Sao huynh lại tới đây? Chờ rất lâu sao?" Thầm nghĩ:
Mạc Hi a Mạc Hi, mày hết cứu được rồi. Đời này mày lại không cận thị, thị lực
không đến 2.0 cũng phải 1.5 a, như thế nào ban ngày ban mặt lại có thể nhìn lầm
người chứ.
Mộc
Phong Đình sâu sắc cỡ nào, tự nhiên bắt giữ được một chút thất vọng hiện lên
trong mắt nàng, lập tức đè nén nỗi lòng dâng trào, giống như vui đùa nói:
"Đúng vậy, chờ thật lâu. Kỳ thật từ lúc trời chưa sáng ta đã tới rồi, bởi
vì làn da quá đen, cô mới không phát hiện ta." Trong lòng lại nói: vì sao
trong mắt nàng vĩnh viễn chỉ có người khác, cho tới bây giờ đều không nhìn thấy
ta.
Mạc
Hi nghe vậy quả nhiên mỉm cười với hắn, vừa mở cửa, vừa làm một động tác mời.
Mộc
Phong Đình lại nhìn nàng nghiêm túc nói: "Ta sẽ không vào. Ta chỉ muốn hỏi
cô một câu." Ngừng một chút, hắn trầm giọng, chậm rãi nói: "Nguyện ý
theo ta đi không? Chúng ta cùng đi quan ngoại." Ngừng một chút, hắn nói
tiếp: "Ta biết lần trước nàng không muốn. Chỉ là trước khác nay khác, cho
nên ta muốn nghe nàng trả lời lại một lần."
Mạc
Hi trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Huynh đã nghe nói rồi à."
Mộc
Phong Đình gật gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng chờ nàng trả lời.
Không
ngờ, Mạc Hi vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn. Ta không thể."
Mộc
Phong Đình nghe nàng trả lời như thế, tay giấu trong tay áo càng nắm càng chặt,
thật lâu không nói không động. Bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Đã hiểu. Ngày
mai ta liền phải rời khỏi Kim Lăng, như vậy tạm biệt nàng. Tự mình bảo
trọng." Dứt lời cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.
Mạc
Hi kinh ngạc nhìn theo bóng hắn đến xuất thần, thầm nghĩ: quả nhiên gặp nhau xa
nhau, tất cả đều có định số.
Thẳng
đứng đến trời chiều ngã về tây, Mạc Hi mới chuyển mắt, nhìn con cá trong tay đã
không còn nhúc nhích mà phát sầu, thầm nghĩ: quả nhiên người thất tình chỉ số
thông minh sẽ thay đổi bất ngờ, thường làm chút chuyện bừa bãi, ngay cả mình
không biết làm cá cũng đã quên. Cái người hứa hẹn tương lai sẽ nấu cho mình ăn
kia xem ra không thể trông cậy được rồi, vẫn là tự lực cánh sinh cho quen đi.
Nhưng mà nơi này lại không thể search google xem làm cá như thế nào, phải làm
sao đây?
Không
ngờ sáng sớm hôm sau Lục Vân lại tới nữa, chỉ là quần áo đơn giản, trê