XtGem Forum catalog
Thích Khách Vô Danh

Thích Khách Vô Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324870

Bình chọn: 8.00/10/487 lượt.

cuộc có phải muội muội Sở tiểu hầu hay không, đều không liên quan đến nàng,

cho nên hoàn toàn không kích động nổi.

Sở

Hoài Khanh nói tiếp: "Nếu muội đã là muội muội ruột của , tự nhiên

không thể lại trơ mắt nhìn muội làm chuyện nguy hiểm như vậy."

Mạc

Hi thấy hắn thay đổi khẩu khí o nhã, nói chuyện mang theo ba phần cường

ngạnh, cũng không vội trả lời, chỉ là tư thế thành thạo nâng chén uống một hơi

cạn sạch, mỉm cười, nói: "Tiểu hầu gia nhìn ta có giống thiên kim hầu phủ

hay không?"

Sở

Hoài Khanh cũng uống một ly, sau đó chậm rãi nói: " biết muội từ nhỏ

thất lạc người thân, nhiều năm nay đều một mình vất vả. Về sau muội có ca ca là

, có hầu phủ che gió che mưa, không cần sống tiếp những ngày lo lắng đề phòng

như vậy. Một nữ hài tử suốt ngày chém chém giết giết, chắc hẳn muội cũng chán

ghét từ lâu." Hắn nói lời này thật khẩn thiết, Mạc Hi trên mặt không khỏi

toát ra một tia động dung, nhẹ giọng hỏi: "Huynh không sợ có muội muội như sẽ mất mặt sao?"

Sở

Hoài Khanh thấy nàng hơi buông lỏng, nói tiếp: "Chuyện tổ chức muội không

cần phải xen vào. Mặc kệ trả giá thế nào, nhất định sẽ đổi thân tự do cho

muội. Muội theo về kinh thành đi, nơi đó không ai biết muội, tất cả đều có

thể bắt đầu lại từ đầu. Bình thường ngôn hành cử chỉ cũng không cần học đám quý

nữ quá mức câu thúc bản thân. sẽ tìm hai ma ma trong cung ra dạy muội chút

lễ nghi cơ bản, trước mặt người khác đại khái không sai là được." Ngừng

một chút, hắn nghiêm túc nói tiếp: "Nói thật, ta cũng không thể hoàn toàn

xác định muội chính là muội muội . Nhưng chỉ cần nghĩ đến muội có lẽ chính là

muội muội ruột của , lại trơ mắt nhìn muội sống như vậy, chẳng quan tâm,

liền cảm thấy thẹn với phụ thân đã qua đời."

Mạc

Hi gật gật đầu, thầm nghĩ: thà rằng giết sai một ngàn người, cũng không thể bỏ

sót một người sao?

Nghĩ

đến tổ chức, nàng đột nhiên nói: "Công tử nói ở tổ chức, ăn bữa nay lo

bữa mai, sao đường đường một hầu gia như huynh, cũng đem bản thân cuốn

vào?"

Sở

Hoài Khanh lộ vẻ thất ý, tự giễu cười, nói: "Chỉ là nhất thời vô ý, chọn

sai đường. May mà nay ghìm cương trước vực còn kịp. Chỉ là hiện tại đã phản

bội thất vương, chỉ sợ sẽ liên lụy muội muội." Ngừng một chút, hắn nói

tiếp: "Vốn lấy thân phận của , bảo bọn họ thả muội tự do hẳn là không khó.

Chỉ là với tình thế trước mắt, sợ là có chút rắc rối. Nhưng mà muội yên tâm,

nhất định nói được làm được."

Mạc

Hi gật gật đầu, trong lòng biết tổ chức cùng thất vương dù sao khác nhau, nhìn

trúng vĩnh viễn là ích lợi, nếu lấy ích lợi đổi lấy thân tự do sau này của nàng

với tổ chức, cũng không phải không thể.

Sở

Hoài Khanh trầm mặc một hồi, rốt cục thấp giọng hòa nhã nói: " không

trông cậy vào muội lập tức nhận người ca ca này. Chỉ hi vọng muội có thể nhận

sự sắp xếp của , thoát ly tổ chức, rời khỏi giang hồ mưa máu gió nh, giống

những cô gái bình thường, sống yên ổn."

Hắn

thấy Mạc Hi không đáp, lại nói: " sẽ không bức muội, muội có thể từ từ

suy nghĩ. sẽ ở lại Kim Lăng một thời gian, muội nghĩ xong tùy thời có thể

đến hành quán tìm . Cho dù nhất thời không quyết định được, sau khi hồi

kinh, muội cũng có thể lên phía bắc đến hầu phủ tìm ."

Mạc

Hi trịnh trọng gật đầu, Sở Hoài Khanh thấy trong mắt nàng không còn là một mảnh

hờ hững, rất vui mừng cười, ôn hòa nói: "Vết phỏng đã đỡ chưa?"

Mạc

Hi gật đầu, nói: "Đã không sao rồi. Thuốc mỡ huynh cho dùng tốt lắm."

Sở

Hoài Khanh dịu dàng nói: "Vậy là tốt rồi."

Hắn

thấy Mạc Hi định đi, vội tự mình đứng dậy đưa tiễn, lại phân phó Tử Thù đưa Mạc

Hi trở về.

Mạc

Hi khéo léo từ chối nói: "Không cần. muốn đi dạo một mình. Nơi này cảnh

sắc rất đẹp." Nàng còn nhớ rõ một nhiệm vụ khác của chuyến đi này - Mộc

Phong Đình.

Mạc

Hi còn chưa đến Tân Phân Tạ, xa xa đã thấy Mộc Phong Đình mặc đồ gấm trắng đứng

cạnh một cái ao xanh biếc, nhìn mặt nước trong như gương đến xuất thần.

Hắn

cảm thấy có người từ từ tới gần, nghiêng người liền nhìn thấy Mạc Hi, lập tức

cười, nói: "Là tới tìm sao?"

Mạc

Hi mỉm cười gật gật đầu, nói: "Định thừa dịp trước khi cảnh xuân điêu linh

lại đến du ngoạn một phen, thuận tiện đến thăm huynh."

"Thì

ra thăm chỉ là thuận tiện. Cũng được, mời cô ăn thịt om măng."

"Huynh

làm sao biết thích món đó?"

Mộc

Phong Đình cười nói: "Cô thích sao? Vậy thật tốt."

Hai

người một đường dọc theo đê cạnh Tân Phân Tạ từ từ đi tới, rất nhanh cả người

liền đầy cánh hoa rơi.

"Lúc

trước tại sao lại trở thành biên tập của Mộ Yến Trai?"

"Cảm

thấy du lịch thiên hạ, đem những gì nhìn thấy nghe thấy ghi lại rất có ý

nghĩa."

Mạc

Hi cười híp mắt gật gật đầu, hiếu kỳ nói: "Nên nói Mộ Yến Trai rốt cuộc là

cái gì đây? Một tổ chức giang hồ, lại kiểu cách lớn như vậy, dùng phượng hoàng

làm ấn ký?"

Mộc

Phong Đình cười nói: "Kỳ thật cũng không rõ. Lúc trước gia nhập, chỉ vì

mưu sinh thôi."

Mạc

Hi nghe hắn trả lời như thế, tự nhiên không tiện hỏi tiếp.

Hai

người một đường cười nói, đảo mắt đã đến cạnh cửa hình dạng bình hoa, Mộc Phong

Đình làm động tác mời, nói: "Cô cứ tự nhiên. đi chuẩn bị cơm

ca