
ôm sau. Mạc Hi nghe được tiếng gõ cửa lập tức ra mở, quả nhiên nhìn thấy
Tử Thù đứng ở cửa.
Hắn
tuy tuổi nhỏ, nhưng rốt cuộc là đi ra từ nhà cao cửa rộng, lại từ nhỏ liền đi
theo Sở Hoài Khanh, so với gã sai vặt bình thường lanh lợi hơn rất nhiều, chỉ
thoáng nhìn cũng đã không dấu vết đem tình hình trong viện đánh giá rõ ràng.
Tử
Thù vừa lấy ra một bình men xanh vừa nói: "Công tử nhà tôi lo lắng thương
thế của cô nương, đặc biệt sai Tử Thù đưa thuốc trị phỏng đến."
Mạc
Hi tiếp nhận nói: "Thay ta đa tạ công tử của cậu." Nàng nay mặc dù
không sợ độc, đối với thuốc của Sở tiểu hầu gia cho cũng là xin miễn dùng. Nàng
không hỏi Tử Thù cũng biết tám chín phần địa chỉ nơi này là Lý Nghĩa nói cho Sở
Hoài Khanh.
Tử
Thù lại đưa ra bái thiếp nói: "Công tử mời cô nương dời bước. Xin cô nương
nhất định phải đến."
Mạc
Hi chỉ yên lặng tiếp nhận, nói tạ.
Thấy
nàng không nói đi cũng không nói không đi, Tử Thù cũng không thấy lạ, chỉ cung
kính hành lễ cáo từ.
Mạc
Hi nhìn theo hắn ra ngõ nhỏ mới trở lại phòng, mở bái thiếp ra tỉ mỉ đọc. Sở
Hoài Khanh muốn nàng hai ngày sau đi Anh Hoa Tạ, nói là có chuyện quan trọng
muốn nói.
Đúng
lúc Lục Vân tiến vào, thấy Mạc Hi vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, hỏi: "Cô
nương, tiểu đồng vừa rồi là người hầu của tiểu hầu gia à. Tiểu hầu gia nói cái
gì?"
Mạc
Hi đem bình thuốc cùng bái thiếp Tử Thù mang đến đưa cho Lục Vân, nói: "Tự
cô xem đi. Thuận tiện kiểm tra thuốc này giúp ."
Lục
Vân tiếp nhận nhíu mày nói: "Chẳng lẽ Sở tiểu hầu gia cho cô nương thuốc
không phải có ý tốt?"
Mạc
Hi lắc đầu nói: " cũng không biết thuốc này có gì kỳ quái hay
không." Thầm nghĩ: thuốc này cho dù chỉ là thuốc trị phỏng bình thường, Sở
tiểu hầu dụng tâm cũng chưa chắc đơn thuần, nhưng nếu có bỏ thêm phụ liệu, hắn
có ý đồ khác liền không thể nghi ngờ.
"Phải.
Cẩn thận dùng được vạn năm." Lục Vân mở bái thiếp ra đọc, lo lắng nói:
"Cô nương thật sự muốn đi sao?"
Mạc
Hi gật gật đầu khẳng định nói: "Lai giả bất thiện, một chuyến này chỉ sợ
tránh không khỏi. Thay vì chỉ phòng bị, không bằng thuận thế hành động, xem hắn
rốt cuộc muốn làm gì."
"Cô
nương nếu đã có quyết định, vậy liền tùy tâm cô nương mà làm là được. Chỉ là
nhất định phải cẩn thận."
"Ừ.
Cô yên tâm. sẽ."
Hai
ngày sau. Anh Hoa Tạ.
Lần
này đến, lại cùng lần trước ngẫu nhiên gặp Mộc Phong Đình cảnh sắc hoàn toàn
khác. Chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, anh đào đã rụng hơn phân nửa. Tạo thành một
bức Vãn Xuân đồ (bức tranh cuối xuân)
hoa tự rơi nước tự chảy.
Lưu
thủy lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian. Anh Hoa Tạ ý cảnh cùng câu
này thập phần giống nhau.
Nơi
đây đẹp đến khiến người không phân biệt được là nhân gian hay thiên đường,
chỉ là sau khi hoa rơi đẹp đến cực hạn không khỏi hiện ra vẻ thương cảm, chắc
là để cho người ngắm nhìn không tự chủ được cảm thán hoa đẹp không thường nở,
cảnh đẹp không thường có.
Nơi
Sở Hoài Khanh chọn tên là Lưu Danh đình, sáu mặt cửa sổ, hợp với một cái cầu
vòm cẩm thạch chỉ vừa một người đi qua, phía dưới là dòng nước xanh biếc cuốn
theo những cánh hoa ngang qua, khắp nơi tinh xảo đẹp đẽ, giống như phong cảnh
thu nhỏ, thực có vài phần hứng thú.
Mạc
Hi đến, Sở Hoài Khanh đang tự rót tự uống. Vị tiểu hầu gia này giống như đổi
tính, ban ngày ban mặt uống rượu, tuy rằng chỉ là rượu gạo.
Hắn
thấy Mạc Hi đến, cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho nàng ngồi. Lập tức liền
dùng ánh mắt chăm chú đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Mạc
Hi liền ngồi yên trên ghế gỗ lim, mặc hắn đánh giá.
Sở
Hoài Khanh tự mình rót rượu, từ từ đẩy chén bạch ngọc qua, làm ra một tư thế
mời, đột nhiên nói: "Tên thật của là Sở Hoài Khanh, được thừa kế tước
vị, cho nên ở kinh thành cơ hồ mỗi người đều gọi một tiếng tiểu hầu
gia." Thấy Mạc Hi vẫn bất động thanh sắc chờ hắn nói tiếp, hắn lại mỉm
cười nói: "Cô nương chắc hẳn đã biết."
Mạc
Hi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Mới vừa rồi Sở
Hoài Khanh chủ động thẳng thắn nói ra thân phận, nàng xác thực có vài phần giật
mình, nhưng đồng thời trong lòng cũng ẩn ẩn biết chút gì đó.
Quả
nhiên, Sở Hoài Khanh nói tiếp: "Cô nương chính là muội muội thất lạc nhiều
năm của ."
Mạc
Hi nhàn nhạt uống một hớp rượu, bình tĩnh nói: "Có bằng chứng gì?"
Sở
Hoài Khanh thu hồi ý cười, nghiêm nghị nói: "Gia phụ lúc còn sống luôn dặn
dò, trên cánh y trái của muội muội có cái bớt hình con bướm màu đỏ." Hắn
gắt gao nhìn chằm chằm mỗi một chút biến hóa trên mặt Mạc Hi, chậm rãi nói:
"Ngày ấy tại Cúc Thủy Các, cô nương bị nước trà làm bỏng, trùng hợp bị
nhìn thấy cái bớt trên cánh y cô nương. Cái bớt kia quá mức đặc biệt, hẳn sẽ
không nhận sai. Hơn nữa cô nương từ nhỏ đã ở Kim Lăng, không thân không thích, liền càng khẳng định."
Sở
Hoài Khanh nói nhiều như vậy, thấy Mạc Hi như cũ vẻ mặt lãnh đạm, nghĩ đến Mạc
Hi không tin hắn, vẻ mặt trước giờ luôn bất động như núi, giờ phút này hiện ra
một chút vội vàng, nói: "Cô nương không tin?"
Hắn
nào biết đâu rằng Mạc Hi suy nghĩ, bất luận chủ nhân vốn có của thân thể này
rốt