
ông thể không phòng bị mình, căn bản chính là không có sợ hãi.
Thừa dịp võ công chưa mất, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để chiếm được lợi thế) đi.
"Đường
Môn có phải có hiệp nghị với triều đình hay không?" Đây là vấn đề Mạc Hi
quan tâm nhất, cũng là dự tính ban đầu khi tiếp nhận củ khoai lang nóng (ý chỉ vấn đề khó giải quyết) Đường tứ
này. Nàng nhiều lần cố ý vô tình phá hỏng chuyện tốt của thất hoàng tử, nếu tổ
chức có thể sang tay đem Lâm Sâm cùng Ngô Hạo hai lưỡi đao sắc bén tuyệt thế
này giao ra, liền tuyệt không có nửa phần để ý đến nhân vật hạng hai như nàng.
Nói không chừng đôi bên cãi cọ chấm dứt, tiến vào thời kì trăng mật hợp tác (mới bắt đầu hợp tác, lúc ngọt ngào nhất),
nàng chính là lễ vật đầu tiên bị kéo ra ngoài huyết tế dâng tặng. Tuy nói Đường
Môn chuyên bán ám khí độc dược, nhưng theo Mạc Hi được biết, nếu bàn về mặt
hàng đứng đầu, loại độc dược cao cấp như ám khí vua Bạo Vũ Lê Hoa Đinh cùng
Nhất Trụ Hương, căn bản có bạc cũng mua không được, phải thông qua trưởng lão
viện hợp bàn mới có thể bán ra. Nếu không rất có khả năng tạo thành bi kịch kẻ
địch cầm trong tay vũ khí độc dược do Đường Môn nghiên cứu phát triển, tấn công
Đường Môn. Nhất Trụ Hương của Đường Môn căn bản không phải thứ mà một hòa
thượng rượu thịt không chút võ công như Như Vụ có thể lấy được, thất hoàng tử
có thể hay không đã cùng Đường Môn cấu kết?
Người
thừa kế tương lai của Đường Môn rõ ràng phân thành hai phe lớn, Đường Lịch cùng
Đường Hoan đã là cục diện thủy hỏa bất dung không chết không ngừng. Mà Đường
Hoan mười mấy năm ẩn nhẫn không phát, vẻ bên ngoài người chiếm ưu thế tuyệt đối
ở Đường Môn hẳn là Đường Lịch, huống chi chưởng môn Đường Quân là cha ruột hắn.
Nếu muốn cùng Đường Môn kí kết hiệp ước ngầm, vậy thất hoàng tử tám chín phần
mười sẽ tìm đến cha con Đường Quân.
"Từ
năm tới tất cả các hiệu thuốc của Đường Môn được miễn nộp thuế cho triều
đình." Lục Vân thấy ánh mắt Đường Hoan không có nửa phần ngăn cản, quyết
định hợp tác. Huống chi chuyện này trên dưới Đường Môn đều biết.
Mạc
Hi trong lòng cười lạnh, đây chính là lấy tiền quốc khố làm lễ vật của mình.
"Cùng
Đường Môn đạt thành hiệp nghị là vị đại nhân vật nào trong triều? Đường Môn cần
trả giá thế nào?"
"Việc
này xin thứ cho Lục Vân không biết. Người Đường Môn bàn bạc việc này đều giấu
thiếu gia, Lục Vân không thể nào biết được."
Lục
Vân không biết, không có nghĩa là Đường Hoan không biết. Nhưng Mạc Hi vẫn gật
gật đầu, xem như chấp nhận lí do thoái thác của cô ấy.
"Đại
tiểu thư của Việt Kiếm Môn chết trong đêm tân hôn, là chuyện gì xảy ra?"
Hiện tại sự sống chết của Mạc Hi nằm trong tay Đường Hoan, người này cá tính
cùng phong cách hành sự nàng đều không rõ. Tuy rằng hai bên đã hoàn toàn xé
rách mặt, nhưng trước mắt Đường Hoan, Đường Lịch còn chưa tới thời điểm chính
diện quyết đấu, Đường Hoan vì cứu một đứa bé ăn mày không quen biết đã để lộ
con bài chưa lật cuối cùng của mình. Người như hắn sẽ không kéo Tiêu tiểu thư –
người hoàn toàn không liên quan xuống nước khiến nàng vô tội chết đi đâu. Nhìn
xa hơn, vạn nhất nếu Tiêu Thanh Uyên biết chân tướng, mạo hiểm trực tiếp tìm
tới Đường Hoan cũng không phải không thể. Cần biết có đôi khi mượn dao giết
người sẽ bị phản lại.
"Ả
đáng đời. Nữ nhân này độc như rắn rết." Lục Vân tức giận bất bình thốt ra
những lời này, lại lập tức im bặt, vụng trộm liếc về phía Đường Hoan, dù sao
việc này cũng liên quan đến chuyện riêng của chủ tử. Thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh,
mới tiếp tục tự thuật: "Người trong võ lâm hâm mộ đại thiếu gia có thể lấy
được đường đường là đại tiểu thư của Việt Kiếm Môn, có ai biết vị Tiêu tiểu thư
này cũng là nữ tử lẳng lơ thay đổi thất thường. Lúc trước dây dưa cùng đại sư
huynh của ả, sau đó thấy thiếu gia chúng tôi liền lập tức di tình biệt luyến (chuyển dời tình cảm, chỉ người không chung
thủy)."
Đường
Hoan có thể khiến Tiêu Cầm nghĩ lầm là Đường Lịch cũng không có gì khó, chỉ cần
mang theo con dấu gia truyền, hơn nữa Đường Hoan trong truyền thuyết là người
bị liệt, Tiêu tiểu thư tuyệt sẽ không nghĩ tới đây là kế thay mận đổi đào.
Nhưng
Mạc Hi thấy mờ mịt, dù vậy Tiêu tiểu thư tội cũng không đáng chết a, chẳng lẽ
Đường tứ là vệ đạo sĩ? Chỉ cho phép mình câu dẫn nữ nhân, không cho phép nữ
nhân lẳng lơ? Nàng theo bản năng vuốt nhẹ cổ tay Đường tứ, đứa nhỏ đáng thương
này sẽ không phải vẫn còn non chứ. Hoặc là vì giả bị liệt, diễn quá nhập tâm,
hai mươi tuổi còn chưa khai bao (nôm na
là H lần đầu tiên), thế cho nên nội tiết tố mất cân đối tâm lý vặn vẹo, cực
kì chán ghét khinh thường nữ tử bất trinh trước hôn nhân, đứng ra thay trời
hành đạo?
Đại
khái là Mạc Hi suy nghĩ rất xuất thần, không tự kìm chế lộ ra vẻ mặt đáng
khinh, Lục Vân vội nói: "Mộc cô nương, cô đừng hiểu lầm, thiếu gia chúng
tôi cùng nữ tử rắn rết kia vẫn trong trong sạch sạch. Thiếu gia chúng tôi cũng
là vì…" Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút, lại liếc Đường Hoan một cái,
thấy trong ánh mắt hắn toát ra một tia đau thương, nhưng cũng không có ý ngăn