
"
Bất tri bất giác, hắn đã cách cô gần như vậy, gần đến nỗi ngay cả hô
hấp của hắn khi phất qua mặt cô, cũng làm cho toàn thân cô run rẩy.
Ánh mắt hắn đã nói cho cô biết rằng, hắn hiểu rõ vì sao cô lại từ bỏ
việc đánh đàn, cũng giống như hắn hiểu rõ vì sao khi xưa cô lại quyết
tâm học đàn —— tất cả đều là vì hắn.
Chỉ với môt nguyên nhân thôi nhưng vào lúc này đã trở nên khó khăn vô cùng, cô bất lực lui về phía sau, chỉ có phản kích mới có thể bảo hộ sự tự tôn đáng thương: "Dù sao, về sau có Tô đàn cho tôi nghe là tốt rồi".
Cô mềm nhẹ ra tiếng, cười đến phong đạm vân khinh.
Thân thể Lý Kiều cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi,
ngay cả đôi mắt phương kia, cũng đã cháy lên hai ngọn lửa giận giữ.
Thì ra, hắn cũng để ý sao —– ý cười trên mặt Thích ngày càng sâu, nhưng trong lòng lại nồng đậm bi ai.
Nụ cười của cô, thật chói mắt.
Lý Kiều nhìn cô, chưa lúc nào hắn cảm thấy bản thân mình hận nụ cười
của cô như lúc này. Chỉ vì nụ cười ấy, là vì một người đàn ông khác mà
xán lạn như vậy.
"Không phải luôn miệng nói yêu tôi sao", hắn nghe thấy thanh âm của
mình vang lên lạnh lẽo, "Sao thế, nhanh như vậy đã đi tìm niềm vui mới?"
Ngày đó, hắn nhìn bóng dáng cô đi xa, tư thái quyết tuyệt
rời bỏ như vậy, hắn thật lâu cũng không thể nhúc nhích, dường như đã trở thành một người tuyết vùi trong đống tuyết trắng.
Cô nói, cô sống tốt lắm.
Cô nói, xin ông đừng đến phá hoại hạnh phúc của tôi, chú Lý.
Giống như có thứ gì đó trong lòng dần dần bị xói mòn, máu toàn thân đều bị tắc nghẽn.
Chợt nhớ tới thật lâu trước kia, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên miệng hắn, sau đó đặt trên ngực hắn hỏi, có đau
không? Khi đó, hắn nhìn thấy trong đôi mắt kia, tràn ngập ánh mặt trời
ấm áp. Nay mới phát hiện, hắn trước giờ vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn cần đến sự ấm áp đó.
Phía đối diện có hai cô gái chạy tới, tiếng nói lanh lảnh đùa giỡn.
Mơ hồ nghe thấy cái tên quen huộc, hắn buộc bản thân bước đến trước mặt họ.
"Có thể cho tôi xem một chút thứ đang cầm trên tay không?" hắn thản nhiên hỏi.
Một cô gái trong đó nhìn người đàn ông quần áo sang trọng khuôn mặt
anh tuấn trước mặt, lúc chống lại ánh mắt hắn hai má liền đỏ lên, cầm
hộp đĩa CD trong tay đưa cho hắn: "Đây là đĩa ghi hình của buổi hòa nhạc diễn ra không lâu trước đây, rất hiếm có nha, vừa rồi còn được Tô kí
lên đó nữa, đáng tiếc là không gặp ...."
"Bao nhiêu tiền?" Lý Kiều nhìn cô gái mở miệng.
"Cái gì?" cô gái có chút ngạc nhiên.
"Cái này bán cho tôi bao nhiêu tiền?"
Cô gái hiểu được ý tứ của hắn, kinh ngạc nhìn người đàn ông có đôi
mắt phượng này, vẻ mặt hắn đạm mạc, nét mặt có một tia u buồn, làm cho
người ta vừa nhìn thấy đã động lòng —— cô nhìn cuốn DVD trong tay hắn,
biểu tình có chút u buồn.
"Muốn bao nhiêu tùy cô". Lý Kiều vẻ mặt đã có chút không kiên nhẫn.
"Tôi —–" thanh âm của cô gái đình chỉ khi bắt gặp động tác của Lý
Kiều, hắn đem đồng hồ trên cổ tay tháo xuống, trực tiếp dúi vào tay của
cô gái kia.
"Cám ơn". Hắn lạnh nhạt lên tiếng, không để ý tới hai người đang trợn mắt há mồm phía sau, cầm hộp đĩa DVD xoay người bước đến xe của mình.
——————————————–
absolute ice ban
"Sao lại đến trễ như vậy?". Mới vừa bước vào, một cái ôm ấm áp đã phủ lên người cô, Tô cười dài nhìn cô, "Làm cho anh bị người ta vây đông
kín mà chờ em, thật đúng là nhẫn tâm".
Thích chôn trong lòng anh không nói lời nào, cũng không chịu ngẩng
đầu, đem giọt lệ trong mắt áp vào quần áo anh —— ở thế giới đóng băng
này, cái gì cũng lạnh lẽo, chỉ có cái ôm đang quấn chặt lấy cô này là
vẫn ấm áp như vậy.
"Ngủ quên". Cô bịa lấy cái cớ.
"Con mèo lười", Tô nâng mặt cô lên, trong đôi mắt lam thẫm tràn đầy
cưng chìu, "Không sao, anh không thèm so đo với em, ai bảo anh thích em
như vậy".
"Thật sao?" Thích nhẹ nhàng cười.
"Em nói xem". Thanh âm Tô vẫn đạm nhẹ, nhưng trong giọng nói đã có một sự uy hiếp rõ ràng.
"Tô", Thích không nhìn anh, cúi đầu làm như đang chuyên tâm trêu đùa
ngón tay thon dài của anh, "Nếu anh lừa dối em, em sẽ hận anh đến chết".
Giọng điệu của cô rất chậm, giống như lúc làm nũng bình thường, vậy nhưng, một khắc đó cô lại không dám nhìn tới ánh mắt của Tô.
Tin tưởng anh ấy —– ở trong lòng, cô đối với chính mình nói qua vô số lần, nhưng cuối cùng, vẫn bị những lời nói của Lý Kiều ảnh hưởng.
Bởi vì sự yếu đuối cùng cách trốn tránh của cô, cô đã không nhận ra rằng khi nghe được những lời nói đó, sắc mặt Tô khẽ biến.
——ca khúc này, mang tên Thích, tặng cho người tôi từng yêu nhất.
Lý Kiều vẻ mặt tối tăm nhìn chằm chằm vào cô gái mặc bộ trang phục
màu trắng trước mắt, màn hình trong xe không rõ nét lắm, nhưng máy quay
lại gần cô như vậy, gần đến nỗi hắn muốn phớt lờ đi giọt lệ trong mắt cô cũng khó, cô như vậy, hẳn là muốn mọi người cảm nhận được sự đau thương đi, đã có thể làm mọi người trên thế giới đau lòng, nhưng vẫn cố tình
để đau đến tâm hắn.
Tiếng đàn dương cầm vang lên trong không gian chật hẹp, không khí sở
hữu nơi đây, đều chảy xuôi theo giai điệu của những nốt nhạc, đeo bám
dây dưa lấy hắn