
à Trần Nhiễm Mộng cùng
ngẩng đầu nhìn Lộ Nghiên. Lộ Nghiên chột dạ, cúi đầu ăn. Cô chống chế
gắp một miếng rau, không may lại là rong biển, đành cố gắng nhịn nuốt
vào, nhưng dạ dày lại muốn chống đối, Lộ Nghiên vội chạy vào nhà vệ sinh nôn ra đám thức ăn mình vừa nhuốt vào.
Trở lại bàn ăn, Lộ Nghiên cảm thấy không khí rất kỳ lạ, cả nhà đều nhìn cô chằm chằm khiến cô ngại ngùng.
“Nghiên Nghiên, có phải con có rồi không?” Ánh mắt mẹ chồng đầy chờ mong, ngay cả Trần Chí Bang cũng mang vẻ mặt như vậy.
Lúc này Lộ Nghiên mới biết mọi người đã
hiểu nhầm. Nhưng là người một nhà, Lộ Nghiên cảm thấy rất ngại khi nói
đến chuyện này, vì thế cô chỉ cười, còn mọi người nghĩ thế nào cô cũng
không quản được.
Sau đó, chủ đề nói chuyện trong bữa ăn là “thức ăn của phụ nữ mang thai”, cứ như thể Lộ Nghiên thực sự đã mang
thai. Lộ Nghiên nghe mẹ chồng và Trần Nhiễm Mộng nói chuyện chỉ biết bất lực ngồi nghe. Trần Mặc Đông gắp thức ăn vào bát Lộ Nghiên, Lộ Nghiên
hung hăng lườm anh một cái, nhưng Trần Mặc Đông chỉ khẽ mỉm cười nhìn
cô.
Phòng tắm của nhà mới rộng hơn nhiều so
với nhà cũ. Lộ Nghiên đứng bên trong mãi vẫn chưa thấy thích ứng được.
Cô tắm gội qua loa rồi bước ra ngoài.
Lúc này Trần Mặc Đông cầm một cốc sữa,
đang đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Hai người chạm mặt nhau, Trần Mặc Đông
để Lộ Nghiên bước vào trước, rồi mới cầm cốc sữa đặt trên tủ cạnh bên
giường của cô. Lộ Nghiên quan sát hành động này của Trần Mặc Đông, cô
nghĩ có lẽ anh đã hiểu nhầm việc gì đó, muốn mở miệng giải thích, nhưng
cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Từ khi Trần Mặc Đông xuất viện, cuộc sống của hai người khá lặng lẽ, yên tĩnh. Lộ Nghiên không nhắc lại chuyện
Lưu Uyên Thư, Trần Mặc Đông cũng không giải thích lại. Cuộc sống của họ
tựa như chưa từng có khúc nhạc đệm xen giữa này.
Lộ Nghiên sấy tóc, đắp mặt nạ, rồi mới leo lên giường.
“Em không mang thai.” Tuy vừa nãy Lộ
Nghiên không giải thích với nhà chồng, nhưng khi có hai người, cô nghĩ
vẫn nên thành thật hơn. Lộ Nghiên nói xong liền uống một hơi hết cốc
sữa: “Vì thế anh không cần đối xử tốt với em như vậy. Còn cốc sữa ngày
hôm nay, em chỉ có thể nói cảm ơn thôi.”
Từ đầu đến cuối, Trần Mặc Đông không hề
nói gì, Lộ Nghiên tưởng anh đã ngủ, nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện anh
đang nhìn cô. Lộ Nghiên hơi mím môi, quay người tắt đèn ngủ.
Trần Mặc Đông kề sát vào người cô, Lộ
Nghiên để mặc tay anh làm loạn. Hai người dây dưa như vậy nhưng Trần Mặc Đông đột ngột dừng lại. Lộ Nghiên ngay lập tức có phản ứng khó chịu,
nhưng cô lại không có được sự phối hợp của Trần Mặc Đông. Lúc này mắt cô đã ngập nước, gắng gượng mở mắt ra, cô thấy trán Trần Mặc Đông lấm tấm
mồ hôi, một giọt mồ hồi từ trên tóc rớt xuống mặt Lộ Nghiên. Lộ Nghiên
vừa ngượng vừa giận, nhưng không biết nên làm thế nào mới phải. Trong
trí nhớ của cô, có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Mặc Đông dùng cách này để giày vò, tra tấn cô. Cô không biết làm thế nào, nước mắt ngày càng
nhiều.
“Nếu muốn thì cầu xin anh đi.” Trần Mặc Đông kề sát tai Lộ Nghiên, đôi môi khẽ lướt qua vành tai mềm mại.
Lộ Nghiên đẩy Trần Mặc Đông ra, cố gắng
giữ vững ý chí ngoan cường, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, ngoan
ngoãn nghe lời Trần Mặc Đông. Lúc đó cô có chút hận anh, mắng anh là đồ
đê tiện, nhưng chính bản thân cô cũng biết mình không cách nào kháng cự
nổi người đàn ông này, người đàn ông mà cô đã yêu sâu sắc.
Sau khi lau sạch mồ hôi trên cơ thể hai
người, Lộ Nghiên cảm thấy mình như bị vắt kiệt sức lực, nước mắt đã
không chảy nữa. Trần Mặc Đông lấy tay lau mồ hôi trên trán Lộ Nghiên,
đưa ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt cô. Lộ Nghiên cảm thấy hơi ngứa, lắc
đầu muốn thoát khỏi, nhưng cuối cùng không tránh được bàn tay gian ác
của Trần Mặc Đông.
Trần Mặc Đông để Lộ Nghiên nằm trên người mình, tay khẽ vỗ về lưng cô.
“Trần Mặc Đông, nếu em không thể sinh con thì anh làm thế nào?”
“Em vẫn còn nhỏ, không vội.”
“Nhưng em muốn có một đứa trẻ.”
“Chính em vẫn là trẻ con mà.”
“Anh có thể đừng coi em là trẻ con được
không? Em nhỏ hơn Nhiễm Mộng mấy tháng thôi. Hơn nữa em hi vọng chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm bảo vệ nhau. Nếu không, em mãi mãi chỉ ở
dưới sự bảo vệ của anh, em là vợ anh chứ không phải con anh.” Lúc Lộ
Nghiên nói những lời này, cô nhớ tới hình ảnh Trần Mặc Đông và Lưu Uyên
Thư trong vườn hoa bệnh viện, vì thế cô không nhận ra giọng nói của mình lúc này rất hùng dũng, thậm chí cả cơ thể còn nhoài hẳn dậy khiến cho
cảnh xuân lộ ra không ít.
Trần Mặc Đông dường như suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt sững sờ một chút, rồi nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, nở một nụ cười tươi rói.
“Nhiễm Mộng cũng giống trẻ con, em nhỏ hơn em ấy, vậy thì em càng giống hơn.”
“Em nói nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng rất nghiêm túc.”
“Được, nếu em đã là trẻ con, vậy từ nay về sau em tuyệt đối sẽ không làm những chuyện mà trẻ con không nên làm với anh.”
“Không biết vừa nãy ai còn cầu xin anh ấy nhỉ?”
“Trần Mặc Đông, anh chết đi, sau này không cho phép anh được nhắc lại chuyện đó nữa.”
“…”
“Trần Mặc Đông…”
“Hử?”
“Trần Mặc Đ