
bữa cơm ngày hôm đó cô có thể cảm thấy rõ ràng ánh mắt của Trần Mặc Đông, đến khi Lộ Nghiên quay sang nhìn, anh lại mang dáng vẻ
thoải mái thản nhiên, hoặc là nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn như nghiên
cứu gì đó, Lộ Nghiên bị làm cho bấn loạn đầu óc, cảm thấy xung quanh rất kỳ dị; chẳng hạn như mấy lần nói chuyện, Lộ Nghiên rõ ràng cảm thấy
cuộc nói chuyện của hai người nhạt nhẽo vô vị, không cần thiết, nhưng rõ ràng anh lại có cách khiến cô và anh nói chuyện tào lao vài ba phút.
Dường như có gì đó đang trào lên trong
lòng, Lộ Nghiên quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, tuy cô cũng biết
rõ khả năng hành đạo của mình vốn không tới nơi tới chốn Tên mĩ miều của công việc “Báo cáo” mà
Triệu Phàm gọi thật ra là hai người mượn cớ để nói chuyện, công việc hôm nay vừa bắt đầu nên lúc này vẫn chưa bận rộn lắm.
Lộ Nghiên vừa từ ngoài trở về, tóc vẫn
rối vì bị gió thổi. Tóc cô không dài, chỉ buộc tạm được, thường có tóc
rơi xuống bên mặt, vì thế cô thường tùy tiện cài chúng sau tai.
Hai người mặt đối mặt, thảo luận vấn đề
phấn đấu cực khổ của giai cấp vô sản thật ra là đang nói đến chính cô,
nhân thể cô cũng châm chọc bản chất của nhà tư sản Triệu Phàm một chút.
Triệu Phàm cười nghe các luận cứ của cô, giúp cô cài sợi tóc rơi xuống
ra sau tai.
Động tác cư xử này dành cho Lộ Nghiện đã
là thói quen của Triệu Phạm. Trước kia Lộ Nghiên để tóc ngắn, Triệu Phàm rất thích xoa mạnh tóc cô, làm chúng rối lên như ổ gà. Lúc đầu Lộ
Nghiên không chấp nhận những hành động như vậy, thường trừng mắt nhìn
anh, đẩy tay anh ra, “phê bình” anh, nhưng đều bị anh giả điếc, sau này
thì kệ anh, dù sao cô cũng không phải người chú ý hình ảnh của mình lắm. Trước kia Thẩm Nham từng nhìn thấy cảnh tượng này, lúc ấy bạn bè đều
bên cạnh, anh không nói gì, nhưng lúc còn lại hai người Thẩm Nham lại
lạnh lùng với cô. Tuy Lộ Nghiên nhạy cảm với sự việc xung quanh nhưng
lại không nhạy cảm trong vấn đề tình yêu, nghĩ mãi vẫn không ra nguyên
nhân. Sau lần hiểu lầm Thẩm Nham muốn chia tay cô, tuy cả buổi tối cô đã vùi mình trong chăn khóc lóc, buổi sáng tỉnh dậy chăn gối đều ẩm, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận, nhưng khi Thẩm Nham gọi cô đi ăn sáng
cô vẫn đi, cô nghĩ dù sao sớm muộn gì cũng tới. Thẩm Nham thấy đôi mắt
như quả đào của cô thì hỏi nguyên nhân, nước mắt Lộ Nghiên không hiểu
sao lại rơi xuống, ấp úng hồi lâu mới nói nguyên nhân, Thẩm Nham nghe
xong khóc cười không nổi, anh nhìn cô, hai tay giữ chặt đầu Tiểu Nghiên, hôn chặt chán cô, cười mắng: “Em thật ngốc nghếch.” Đương nhiên sau đó
chuyện này được bỏ qua, đến giờ Lộ Nghiên vẫn không biết Thẩm Nham đã
từng ghen với Triệu Phàm.
Sau chuyện ấy, Lộ Nghiên có chút hối hận, thời gian ấy cô vừa mới thích ứng sự chiều chuộng nhường nhịn của Thẩm
Nham.Thậm chí cô còn cảm thấy hành động của mình khi đó mang nghĩa ‘lùi
một bước tiến hai bước’, vì tuy cô lo lắng phải chia tay Thẩm Nham,
nhưng trong đáy lòng cô vẫn có một niềm tin rằng Thẩm Nham không thể rời xa cô, cũng như khi đó cô không thể rời xa Thẩm Nham.
Nhưng có thể lý trí đã bị sự ngọt ngào
làm u mê, vì thế cô đã qu ên hỏi nguyên nhân vì sao anh lạnh nhạt, may
mà một thời gian sau Lộ Nghiên nghĩ ra cũng không nhắc lại, cô rất không thích truy cứu dông dài.
Nghĩ về trước kia, Lộ Nghiên không tránh
khỏi cảm giác ngọt ngào chua xót xen lẫn, nhưng rất nhanh cô lại trấn áp được cảm xúc dữ dội của mình.
“Các anh nhìn những người vô giai cấp như chúng tôi là cặn bã, nhưng chúng tôi lại hi sinh chính mình để nuôi
dưỡng những con chó bất lương của giai cấp tư sản, thật sự không công
bằng mà.”
“Như em nói thì chẳng phải chúng tôi đang có đóng góp to lớn là làm sạch không khí, làm đẹp môi trường sao.”
“Không khiêm tốn, không tự suy ngẫm, thật xấu hổ khi anh là dân nước ta.”
“…”
Khi Lộ Nghiên nhìn thấy Trần Mặc Đông, cô và Triệu Phàm vừa nói xong những lời trên.
Trần Mặc Đông đi đến trước mặt, nói chuyện vài câu với Triệu Phàm.
Lộ Nghiên mang khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị thốt ra những câu chào hỏi thì thấy Trần Mặc Đông khẽ gật đầu, sau
đó ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu cô, vài giây sau lại bình thường, rõ
ràng không có ý định nói chuyện với cô, Lộ Nghiên có chút xấu hổ, may mà Trần Mặc Đông không dừng lại lâu, anh quay người đi về phía thang máy.
“Hôm nay làm sao vậy?” Triệu Phàm khẽ than thở.
“Anh và em đều đang nói chuyện, làm sao em biết anh ta hôm nay làm sao, bốn tuần rồi em chưa thấy anh ta đấy.”
“Em biết anh ta?”
Lộ Nghiên lúc này mới phản ứng lại, Triệu Phàm vốn không cần cô trả lời, trong lòng bỗng lúng túng.
“Không biết.” Cô quay người đi làm việc.
Đã nhiều lần Lộ Nghiên nghi ngờ, bốn tuần trước quan hệ hai người rõ ràng giống như vừa bắt đầu tình bạn, nhưng
ánh mắt hôm nay… Trong lòng cô bỗng cảm thấy rất khó chịu, sếp lớn thì
tài ba lắm sao? Âm tình bất định, thay đổi liên tục, quả nhiên một nửa
người đàn ông là đàn bà, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Còn hai tiếng buổi chiều nữa mới hết giờ
làm, Lộ Nghiên lại gặp phải Trần Mặc Đông đi từ ngoài vào. Hai người đối diện nhau, L