
ực rất mạnh, mặc dù chuyện lần này chỉ là ông trời
giúp cô.
Trần Mặc Đông đứng dậy đi về nhà tắm. Lộ Nghiên nằm trên giường cười đến mức chảy cả nước mắt.
Trần Mặc Đông quay về giường, hai người
đều lặng lẽ. Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, tiếp tục
lau nước mắt, cô cười rất lâu, nước mắt cũng không kiềm nén được. Trần
Mặc Đông kéo người Lộ Nghiên quay lại để nhìn cô, Lộ Nghiên không muốn
để anh thấy nên cố gắng chui đầu vào trong chăn.
“Em ăn nhiều kem quá nên đau bụng rồi.” Lộ Nghiên tìm một lý do cho mình.
“Lộ Nghiên, sau này có chuyện gì thì nói
thẳng được không?” Tuy giọng điệu bình thản, nhưng bàn tay Trần Mặc Đông đã dịu dàng xoa bụng Lộ Nghiên.
‘Em không có chuyện gì cả.”
“Lộ Nghiên, nếu em hỏi anh chuyện cái áo
sơ mi, thực sự anh có thể giải thích với em. Nhưng trước nay em chưa
từng hỏi anh lấy một câu. Em tin anh sao? Không phải. Em nghĩ rằng mình
rất độ lượng? Cũng không phải. Điều duy nhất anh nghĩ tới chỉ là em vốn
dĩ không để ý những chuyện đó. Anh nói sai sao? Nhưng nếu em đã không để ý thì vì sao lại phải hành hạ mình như thế?” Trần Mặc Đông không còn
bình tĩnh như những lúc bình thường. Lộ Nghiên nhớ mình đã từng mấy lần
khiến Trần Mặc Đông tức giận, xem ra cô thực sự đáng giận.
Lộ Nghiên không nói gì, lặng lẽ nhích người sát vào cơ thể Trần Mặc Đông.
“Em cứ thế này khiến anh có cảm giác
giống như khi chúng ta vừa mới kết hôn, như thể cuộc hôn nhân này không
phải do em tự nguyện mà là do anh ép em, nhưng ngẫm nghĩ lại thì anh
thực sự đã từng bức ép em làm gì đâu. Lúc đầu, vốn dĩ anh muốn tránh em, dù sao chuyện ở thành phố S cũng sớm giải quyết xong, cơ hội gặp mặt
lại không nhiều. Nhưng em lại xuất hiện trước mắt anh, nói những điều vô nghĩa với anh. Rồi khi anh hôn em, em không hề cự tuyệt. Lần gặp mặt
sau đó, em cũng không từ chối để anh đưa về nhà. Sau đó anh đưa em về
nhà, nếu em nói nửa câu từ chối, anh cũng sẽ không tiếp tục ép em, thậm
chí lần đó…”
Trần Mặc Đông chưa từng nói nhiều như
vậy, Lộ Nghiên đoán anh nói rất mệt. Thực ra trong lòng cô hiểu rõ những gì anh định nói tiếp theo. Anh muốn nói đến chuyện lần đầu tiên hai
người “phát sinh quan hệ”, ban đầu Lộ Nghiên phản kháng, nhưng sau đó
cũng không từ chối nữa. Tuy trong quá trình đau đớn, Lộ Nghiên có hối
hận mấy lần, nhưng bằng những lời khuyên bảo dịu dàng của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên cũng đã thay đổi. Nói chung, trong toàn bộ mọi chuyện, Lộ
Nghiên đều giữ thái độ lửng lơ. Có điều, nhớ lại hồi còn ở thành phố S,
dù Trần Mặc Đông khó kìm lòng, nhưng chỉ cần Lộ Nghiên không gật đầu,
chắc chắn anh cũng sẽ không tiến thêm một bước, có thể nói khi đó tâm ý
của cô đã hoàn toàn viết rõ trên mặt mình.
Lộ Nghiên đột nhiên cảm thấy tâm tình
mình tốt lên rất nhiều, cô nghĩ tới con người Trần Mặc Đông vẫn luôn
kiềm chế lạnh lùng lại bị cô ép thành ra dáng vẻ này, giọng nói mang
theo sự bất lực và tức giận nhưng vẫn cố kiềm nén.
“Em lại còn chuyện bé xé ra to nữa. Chẳng phải anh không ghen sao? Thậm chí em lại còn lôi chuyện từ ngày xửa ngày xưa ra nữa.”
Lộ Nghiên chui vào lòng anh: “Xoa xoa đi, bụng em đau.” Lộ Nghiên đặt lại tay Trần Mặc Đông lên bụng mình, bàn
tay anh luôn rất ấm áp, như thể nhận ra được độ ấm, cả cơ thể Lộ Nghiên
cũng ấm theo.
Trần Mặc Đông không nói nữa, chỉ lặng lẽ xoa bụng cho Lộ Nghiên.
Tuy “chiến dịch” lần này miễn cưỡng có
thể coi là Lộ Nghiên thắng, nhưng người khổ cuối cùng vẫn là Lộ Nghiên.
Buổi tối hôm đó, Lộ Nghiên lo Trần Mặc Đông đói nên vẫn dậy nấu mì cho
anh. Rõ ràng vừa nãy Trần Mặc Đông nói nhiều quá nên khi ăn không nói
một câu nào, ngay cả câu hỏi của Lộ Nghiên cũng bị anh lơ là bỏ qua.
Lộ Nghiên và Tô Tiểu Lộ đi ra từ rạp chiếu phim đã gần chín giờ, hai
người cùng đi đến một quán lẩu tự phục vụ. Tô Tiểu Lộ vừa ăn thịt, vừa
oán giận ý chí mình không kiên định. Tiểu Lộ là cô gái có dáng người
chuẩn, không gầy không béo, chỉ là khuôn mặt phúng phính khiến người
khác có cảm giác cô như một viên ngọc đầy đặn. Vì vậy, Tiểu Lộ tuyên bố
“Từ ngày mai, mình bắt đầu giảm béo”, chỉ là cái “ngày mai” này mãi ở
thì tương lai xa vời.
“Mấy ngày nay sao không vội về nhà vậy?”
“Về nhà buồn chán quá.”
“Hóa ra hồi đầu về nhà không chán hả?”
Lộ Nghiên ngẫm nghĩ: “Cũng chán.”
Gần đây Lộ Nghiên thích các loại kịch tạp kỹ, kịch nói, ca kịch, thậm chí cả kịch thiếu nhi. Chỉ cần rạp hát không ở xa nhà, nhất định cô sẽ
đi xem. Hôm nay là lần đầu tiên Lộ Nghiên đi xem phim vì Tô Tiểu Lộ liên tục nhấn mạnh nhân vật nam chính của bộ phim rất có khí phách đàn ông
nên cô quyết định đi xem.
Thời gian này, chỉ khi đưa mình vào trong câu chuyện của người khác,
Lộ Nghiên mới có cảm giác yên tâm, như thể khi ấy gánh nặng trong lòng
cô được đặt xuống. Tuy cô cảm thấy lòng mình rất bối rối nhưng lại không thể giải thích vì sao. Cô giống như một người ở trong bóng tối bất lực
cố gắng tìm lại vật bị mất.
Gần đây Lỗ Mạn liên tiếp gọi điện “quấy rầy” Lộ Nghiên, trước kia một tuần gọi một hai lần, nhưng hiện giờ ngày nào cũng gọi. Lộ Nghiên đoán
cô ấy và