Teya Salat
Thiên Mệnh Tân Nương

Thiên Mệnh Tân Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327010

Bình chọn: 8.00/10/701 lượt.

ực thì bỗng nhiên xuất hiện hai người đang tới gần.

“Lý công tử dẫn Liễu nhi lên núi làm gì? Ngươi nhìn lầm rồi chăng, Lý công tử chưa từng lên núi a!”

“Không thể sai được!”

Bạch Tiểu Bích đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng lên tiếng hỏi: “Lý công tử lên núi nào?”

Hai người kia vội cúi đầu, một trong hai người nói: “Hình như là ngọn núi Long Vương Tân thì phải!”

Người Lý gia không thể lên ngọn núi kia được. Bạch Tiểu Bích đổ mồ hôi lạnh, hiện tại Ôn Hải cùng Trầm Thanh đều đã ra ngoài, nàng nên làm thế nào bây giờ?

Đột nhiên, từ phía hậu viện truyền tới tiếng khóc, Lý phu nhân nổi giận đùng đùng lôi Liễu nhi ra ngoài: “Nha đầu chết tiệt này, lại dám xúi giục Tuệ Trung!”

Liễu nhi vội vàng quì xuống nói: “Phu nhân tha mạng, là tiểu thư muốn giả trang, tiểu thư muốn nhị công tử dẫn nàng ra ngoài chơi.”

“Nếu không phải ngươi xúi giục, Tuệ Trung sao dám dối gạt ta?” Lý ph nhân giơ tay tát nàng ta một cái, lớn tiếng mắng: “Nàng hồ nháo mà ngươi cũng không báo lại cho ta? Nha đầu chết tiệt!”

Liễu nhi khóc lóc cầu xin.

Lý phu nhân cười lạnh, ra lệnh cho đám hạ nhân: “Được lắm, mau đi gọi lão gia tới đây, để cho ông ấy biết mình có nhi tử tốt cỡ nào! Không thèm để ý tới danh tiết Tuệ Trung nhà ta, dám dẫn nàng xuất môn, còn gì là khuê nữ nữa hả?!”

Mộ trong số hạ nhân gần đó cuống quít chạy đi.

Lý phu nhân gọi hắn lại hỏi: “Hai người đó đi đâu?”

Hạ nhân nọ lắc đầu nói: “Tiểu nhân không biết!”

Lý phu nhân nghe vậy, tức giận quát lên: “Ngay cả đi đâu cũng không biết, các ngươi muốn chết?”

Bạch Tiểu Bích đột nhiên nhớ tới chuyện ngọn núi, thất thanh kêu lên: “Có khi nào hai người họ… đi lên Long Vương Tân rồi không?”

Vách núi sâu không thấy đáy khiến ngọn núi càng trở nên trang nghiêm hơn cả, tiếng Lý Duẫn cười xuyên qua vách đá, vang vọng trong không gian, hòa trong tiếng nước chảy, tiếng gió thổi khiến người ta không rét mà run.

Lý Duẫn ôm muội muội đứng trên vách đá, cùng nàng ngắm phong cảnh thiên nhiên.

Lý tiểu thư thập phần cao hứng nhưng cũng không giấu nổi lo lắng: “Trễ như vậy rồi mà chúng ta còn chưa về, có khi nào bị mẹ phát hiện rồi không?”

Lý Duẫn bất động thanh sắc ôm lấy nàng nói: “Có nhị ca ở đây, muội không cần phải sợ!”

Lý tiểu thư cười ngọt ngào nói: “Bên ngoài thật thú vị, nếu huynh muội chúng ta ngày nào cũng có thể ra ngoài du sơn ngoạn thủy thì thật tốt!”

Lý Duẫn nghe vậy, nhẹ giọng nói: “Vậy sao, sau này nhị ca sẽ dẫn muội đi!”

“Đợi huynh cưới tẩu tẩu rồi, còn nhớ tới muội sao?”

“Không biết!”

Lý tiểu thư vùi mặt vào trong lồng ngực hắn.

Từ lúc nàng còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt ôn hòa kia của hắn chất chứa hận ý cùng không cam lòng, lúc đó nàng đã rất bất an, bởi vì quan hệ với mẫu thân nên bất kể nàng đeo bám thế nào hắn cũng không để ý tới nàng. Sau này hắn lại chủ động đến tìm nàng, sự thật chứng minh nàng không có nhìn lầm người, hắn chính ca ca tốt nhất của nàng.

Nàng không nhịn được hỏi: “Nhị ca, huynh có nhớ lúc chúng ta còn bé không?”

Hắn không trả lời mà nói: “Rồi muội sẽ lớn lên!”

Nàng có chút thất vọng.

“Các ngươi đang làm cái gì, nghiệp chướng, ngươi mau tới đây cho ta!” Phía sau truyền đến tiếng người quát giận.

“Cha!” Lý tiểu thư kinh hãi quay đầu gọi.

“Không có chuyện gì đâu, ông ta không dám mắng muội đâu,” Lý Duẫn vỗ vỗ lưng nàng trấn an, nghiêng đầu mỉm cười nói: “Nhiều người như vậy, nhi tử muốn làm gì không phải cha đã rõ ràng cả sao?”

Lý thân hào chưa từng chứng kiến nhi tử dùng thái độ này nói chuyện với mình, vốn đang thở dốc vì mệt, nghe vậy liền giận đến run người, lớn tiếng mắng: “Nghịch tử! Ngươi muốn chết thì đến nơi khác, tới đây làm gì hả, liên lụy muội muội ngươi!”

Lý Duẫn cười nói: “Muội muội chẳng phải cũng là người họ Lý sao? Cha không cho chúng ta lên núi không phải là sợ chúng ta chết ở chỗ này chứ?”

Sắc mặt Lý thân hào đại biến, lớn tiếng mắng: “Nghiệt chướng!”, vừa mắng vừa đi tới gần chỗ Lý Duẫn đứng.

“Lão gia! Tuệ Trung còn ở bên đó!” Lý phu nhân khóc ôm lấy ông ta: “Người định bỏ mặc Tuệ Trung sao? Nếu nàng có chuyện gì, ta… ta liều mạng với ông!” Vừa khóc vừa đấm vào ngực Lý thân hào: “Cũng tại nhi tử tốt của ông đó. Ngày trước ta niệm tình hắn là cốt nhục Lý gia nên mới giữ hắn lại, cực công nuôi hắn lớn, hôm nay hắn trưởng thành lại muốn hại chết nữ nhi của ta!”

Lý tiểu thư lúc này mới ý thức được chuyện không đúng lắm, có chút bất an: “Nhị ca!”

Lý Duẫn không nhìn nàng mà nhìn thẳng vào Lý phu nhân nói: “Thì ra ngươi đối đãi với ta không tệ, xem chừng ta phải cảm tạ ngươi rồi!”

Lý phu nhân bị Lý Duẫn nhìn, có chút sợ hãi, không tự chủ lui về phía sau.

Lý thân hào mang trọng trách trên vai, biết rằng không thể đả kích Lý Duẫn, chuyển giọng nhu hòa nói: “Duẫn nhi, ngươi như vậy là vì cái gì, chẳng lẽ trúng tà sao? Mau lại đây với cha!”

Lý phu nhân vừa nghe vậy, lập tức phản bác: “Trúng tà? Ban ngày ban mặt mà trúng tà cái gì, hắn chính là cố ý muốn hại Tuệ Trung của ta, ông còn bao che cho hắn?”

Lý thân hào giận đến run người, hất tay bà ta ra, trợn mắt quát lớn: “Bà im miệng cho tôi!”

Tuy ông ta là chủ gi