XtGem Forum catalog
Thiên Mệnh Tân Nương

Thiên Mệnh Tân Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327851

Bình chọn: 9.5.00/10/785 lượt.

chạy về phía trước, ngay tại khúc quanh, một bóng người đột nhiên bước ra, Bạch Tiểu Bích không kịp phản ứng, va đầu vào ngực người kia.

Người nọ vịn nàng đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà ngươi kinh hoảng vậy?”

Thanh âm thập phần quen thuộc, Bạch Tiểu Bích vội vàng ngẩng mặt lên nhìn.

Người nọ thấy rõ gương mặt nàng, kinh ngạc kêu lên: “Là nàng!” Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức phát hiện mình thất lễ, vội vàng buông nàng ra, lui lại một bước hỏi: “Tiểu thư như thế nào lại ở nhà ta?” thanh âm lộ rõ vui sướng.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Trần Thụy cũng vừa chạy tới, thấy hắn đứng đó liền dừng lại: “Ta tưởng là ai, hóa ra là tam đệ đã trở lại, trong phủ có khách quí, cha đang bận mở tiệc tiếp đón, ngươi vẫn là mau vào tiếp khách đi.”

Trần Kỳ nhìn hắn rồi lại nhìn Bạch Tiểu Bích: “Đây là…”

Hắn chính là tam công tử? Bạch Tiểu Bích biết thân phận của hắn, nhất thời bất chấp nam nữ khác biệt, trốn sau lưng hắn nói: “Tiểu nữ tá túc quí phủ, vô ý đụng phải nhị công tử, mong tam công tử cứu giúp.”

Hành vi của nhị ca, hắn sao có thể không biết được. Trần Kỳ nhìn tình hình trước mắt, trong lòng thấu hiển hơn phân nửa, lạnh mặt nói: “Người khác thì không nói, sao nhị ca lại vô lễ với khách nhân như vậy?”

“Tam đệ tốt, ỷ vào cha thương người mà dám giáo huấn người ca ca là ta đây,” biết chuyện tốt hôm nay khó mà thành được, Trần Thụy cười lạnh một tiếng, “Thôi, ngươi đã coi trọng nàng thì thôi, ta có nói thế nào cũng vậy.” Nói rồi phất tay áo bỏ đi.

Trần Kỳ vốn muốn nói gì đó nhưng ngại Bạch Tiểu Bích ở phía sau, cố nén tức giận, xoay người nhìn nàng nói: “Cũng là Trần Kỳ không tốt, để tiểu thư kinh sợ rồi.”

Từ xưa trường ấu hữu tự, hắn dám lên tiếng dạy dỗ huynh trưởng, có thể thấy địa vị trong phủ của hắn nhất định không thấp, Bạch Tiểu Bích hoàn lễ nói: “Không nghĩ tới công tử ở đây, vừa rồi đa tạ công tử ra tay cứu giúp.”

Trần Kỳ dù sao cũng là người trẻ tuổi, ban ngày đã gặp qua nàng, hắn coi trọng chính là vẻ thủy mị của nàng, cũng không muốn bỏ qua nàng nhưng thấy nàng không đáp lại nên cũng không cưỡng cầu, không ngờ lại gặp được ở chính nhà của mình, còn cò chuyện vừa rồi… gương mặt tuấn tú lộ rõ xấu hổ: “Nhị ca vẫn luôn như vậy, tiểu thư nể mặt Trần Kỳ, đừng trách tội huynh ấy.”

Vẫn luôn như vậy có nghĩ là đã có không ít các cô nương bị hắn ép buộc? Bạch Tiểu Bích nghĩ tới phụ thân chết thảm, lại càng thêm thống hận những kẻ quí tộc hào môn ỷ thế hiếp người, muốn phát tiết mấy câu nhưng lại nghĩ tới vừa rồi hắn đã cứu mình, cố gắng nén nhịn nói: “Không còn sớm nữa, tiểu nữ đi trước, khi khác gặp lại công tử.”

Trần Kỳ lại nói: “Ta đưa tiểu thư về!”

Bạch Tiểu Bích không muốn hắn đưa về, nhưng lại nghĩ tới Trần Thụy dây dưa kia, cân nhắc một chút rồi cũng không cự tuyệt: “Làm phiền tam công tử rồi!”

Hai người một trước một sau đi tới dãy phòng dành cho khách, Trần Kỳ cố ý thả chậm tốc độ nói: “Nghe khẩu âm của tiểu thư, hình như không phải người địa phương?”

Bạch Tiểu Bích đáp: “Tiểu nữ họ Bạch, không phải tiểu thư nào hết, công tử đừng gọi tiểu nữ như vậy.”

Trần Kỳ hiểu ý, đổi giọng nói: “Bạch cô nương cử chỉ trang trọng khiến người ta kính phục, ban ngày Trần Kỳ có chút đường đột, mong cô nương không phiền lòng.”

Bạch Tiểu Bích thấy hắn khiêm tốn lại hữu lễ, lời nói thập phần bất đồng với nhị ca của hắn, khách khí nói: “Công tử nặng lời rồi, là ta thất lễ, ta thấy công tử lúc nói chuyện… dường như có chút giống với khẩu âm của người trong kinh thành?”

Trần Kỳ cười nói: “Tuy là người địa phương nhưng ta thường xuyên theo đại ca ra ngoài làm việc, chỉ là một chức quan nhỏ ở lễ bộ thôi. Ngày trước đại ca muốn đón gia phụ tới kinh thành, nhưng thân thể lão nhân gia không chịu nổi đường xóc nảy nên không thể đi, lần này ta xin nghỉ để về thăm người.”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn nói: “Công tử quả có lòng hiếu tâm.”

Trần Kỳ cười nói: “Cô nương tá túc trong phủ, nói vậy là đi đường xa mà đến, không biết bên cạnh có thân nhân đi cùng không? Mọi người muốn đi đâu?”

Nữ hài tử đương nhiên sẽ không ra ngoài một mình, Bạch Tiểu Bích cười nói: “Ta đi cùng…”

Bạch Tiểu Bích còn chưa kịp nói hết câu, phía đối diện đã truyền tới thanh âm trong trẻo: “Vừa rồi còn nhắc tới tam công tử, mới trở về sao?”

Hai người cả kinh, Trần Kỳ nhìn rõ người mới tới, vội vàng hành lễ: “Trầm tiên sinh!”

Thì ra trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới dãy phòng dành cho khách, Ôn Hải cùng Trầm Thanh vừa từ chỗ Trần lão gia trở lại, vừa hay gặp mặt, người vừa lên tiếng chào hỏi chính là Trầm Thanh. Bạch Tiểu Bích thấy Ôn Hải cười như không cười nhìn mình, giật mình tỉnh ngộ, vội vàng đi tới phía sau lưng hắn.

Trần Kỳ sửng sốt, nhìn Ôn Hải nói: “Tại hạ vừa mới trở về, nghe nói có khách quí đến, vị này chắc là khách quí của gia phụ?”

Trầm Thanh giới thiệu với Ôn Hải: “Vị này là Trần phủ tam công tử!” rồi lại nhìn Trần Kỳ cười nói: “Vị đại ca ngày trước ta nhắc đến chính là vị này, họ Ôn, bản lĩnh hơn ta rất nhiều.”

Ôn Hải cười nói: “Tại hạ Ôn Hải, nghe tiếng tam công tử từ lâu.”

Trần Kỳ chắp tay hành lễ: