
tác cố nhiên khiến người ta thất vọng, bất quá thì chuyện này cũng nằm trong dự liệu, hắn chính là một lòng muốn có được công danh, trước mắt Trầm gia được Hoàng thượng tín nhiệm, được Trầm Thanh tiến cử tự nhiên không còn gì tốt hơn, huống chi đối phương lại chủ động nói rõ lai lịch bản thân, chừng ấy thành ý, cự tuyệt chẳng phải là bỏ qua cơ hội sao.
Chuyện đã đến bước này, thế cuộc trước mắt gần sáng rõ, nhưng Bạch Tiểu Bích thủy chung cảm thấy những lần vô tình gặp gỡ này không đơn giản như vậy, trong lòng lại không quá kiên định, ý nghĩ từ ngày ở Trịnh phủ kia vẫn vì ngại sự có mặt của Trầm Thanh mà không có cơ hội nói rõ với Ôn Hải.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, từ bụi cây bên cạnh bất chợt xuất hiện một bóng người ngăn trước mặt nàng: “Ngươi là ai?”
Bạch Tiểu Bích lấy làm kinh hãi, vội vàng thối lui mấy bước về phía sau.
Nam nhân khoảng chừng hai mấy tuổi, lớn lên cũng coi là anh tuấn, trang phục cùng phục sức vô cùng hoa lệ, chiết phiến trong tay, ánh mắt không ngừng đánh giá nàng: “Ngươi không phải nha hoàn nhà ta, ngươi từ đâu đến?”
Bạch Tiểu Bích để ý thấy cặp mắt đối diện lóe sáng, biết hắn là dạng con nhà giàu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, vội vàng cúi thấp đầu, vừa muốn tránh né thì lại nghe người này xưng là ‘nhà ta’, đại vị của người trong Trần phủ không khó đoán, thân là khách nhân thì không thể thất lễ với chủ nhà, nếu không Ôn Hải nhất định sẽ bị khó dễ. Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, miễn cưỡng thấp người hành lễ nói: “Tiểu nữ theo biểu ca tá túc quí phủ, vô tình quấy nhiễu công tử, xin công tử lượng thứ.”
“Tá túc?” Vị công tử đối diện hình như nhớ tới chuyện gì đó, đến gần nàng hỏi: “Biểu ca ngươi chính là vị phong thủy tiên sinh mới tới kia? Nghe nói bản lãnh rất cao?”
Lời hắn nói nghe rất lọt tai, Bạch Tiểu Bích vội nói: “Công tử quá khen!”
Vị công tử kia cười nói: “Chắc ngươi cũng không biết ta, ta họ Trần, tên một chữ Thụy, đứng thứ hai trong nhà, Binh bộ thị lang đương nhiệm chính là đại ca ta.”
Bạch Tiểu Bích lần nữa thấp người hành lễ: “Nguyên lai là Trần nhị công tử, vừa rồi mạo phạm, xin công tử không lấy làm phiền lòng.”
“Không biết không có tội,” Trần Thụy chỉ về phía hồ nước đối diện nói: “Biểu ca ngươi không có ở đây, không bằng chúng ta đến đó ngồi một chút?”
Trời ngày càng tối dần, một nữ hài tử đi với nam nhân xa lạ thật không hợp phép tắc, Bạch Tiểu Bích vội vàng từ chối nói: “Sắc trời đã tối, biểu ca trở lại mà không thấy ta sẽ trách mắng, đa tạ hảo ý của nhị công tử, nhưng ta cần trở về rồi.” Nói rồi cúi đầu rời đi.
Trần Thụy nhanh chân hơn một bước, đứng cản trước mặt nàng nói: “Bất quá cũng chỉ là biểu ca, ngươi sợ cái gì chứ?”
Cũng là người yêu thích chiết phiến, Ôn Hải thì cơ trí thâm trầm, Diệp Dạ Tâm phong lưu ôn nhuận, người này thì lỗ mãng đến mức đáng ghét. Bạch Tiểu Bích lùi lại, tận lực giữ khoảng cách nói: “Xin nhị công tử chỉ giáo.”
“Biểu ca của ngươi ta cũng đã gặp qua,” Trần Thụy tiến tới gần nàng, hạ giọng nói: “Bất quá lớn lên có chút tuấn tú, ngay cả nha hoàn hầu hạ còn không thuê nổi, ngươi yêu người như vậy sao?”
Bạch Tiểu Bích nghe ra hàm ý trêu chọc của hắn, sắc mặt trầm đi: “Công tử nói gì vậy?”
Trần Thụy lại nói: “Đại ca của ta là Binh bộ thị lang, là người được Tứ vương gia coi trọng, lời nói của Trần gia chúng ta, đến Tri phủ đại nhân cũng phải nể mặt, chỉ cần ngươi muốn, ta tất sẽ yêu thương ngươi, để cho ngươi hưởng thụ cẩm y ngọc thực, nha hoàn sai khiến, so với đi theo một tên phong thủy tiên sinh…”
Bạch Tiểu Bích vừa sợ vừa giận, lập tức lên tiếng cắt ngang lời hắn: “Đó là biểu ca của ta!”
Trần Thụy cười lớn nói: “Ngươi đừng giả bộ, cái gì mà biểu ca biểu muội chứ? Cô nam quả nữ ra ngoài lâu như vậy, ngươi dám chắc chắn giữa hai người các ngươi không có xảy ra chuyện gì mờ ám?”
Bạch Tiểu Bích càng nghe càng không thể chịu nổi, thật sự không muốn dây dưa với loại người như hắn, nén giận bước đi.
Trần Thụy vội vàng kéo nàng lại: “Ngươi đừng tức giận, ta chỉ trêu ngươi chút thôi mà, ngươi cùng biểu ca đương nhiên trong sạch, ta biết ngươi sợ hắn không chịu đáp ứng, không bằng ngày mai ta đi nói với hắn, hắn cứ làm phong thủy tiên sinh của hắn, ngươi ở lại đây theo ta, như vậy chẳng tốt hơn sao?”
Bạch Tiểu Bích thật sự tức giận, hất tay hắn nói: “Công tử tự trọng.”
Trần Thụy háo sắc xưa nay, nào có thể để nàng thoát được, vòng tay ôm lấy nàng nói: “Bằng quyền thế của Trần gia ta, có biết bao nhiêu thiếu nữ nằm mơ cũng muốn được ta để ý, ta coi trọng ngươi chính là cuộc sống giàu sang của ngươi đã tới, chẳng lẽ ngươi thật sự không để ý tới sao?”
Bạch Tiểu Bích nổi giận, khổ nỗi khí lực không đủ, giãy thế nào cũng không thoát ra khỏi hai cánh tay hắn, chung quanh không có một bóng người, nếu kêu lên thì sợ bị người ta bắt gặp mà buông lời thị phi, nhất thời cái khó ló cái khôn, vội vàng nhấc chân dẫm mạnh lên chân hắn, thừa dịp hắn đau mà buông tay, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Trần Thụy cả giận nói: “Mềm ngươi không chịu, ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao?”
Tiếng bước chân phía sau ngày một gần, Bạch Tiểu Bích sợ hãi, cắm đầu