
Rốt cuộc ai hại ai?
Duyệt Oánh cậy cục khắp nơi mới làm được thủ tục bảo lãnh cho tôi. Miệng tôi
vẫn không ngớt lẩm bẩm, kể cả khi gặp cô ấy và Tiêu Sơn:
- Tớ không làm. Tớ thề, không phải tớ…
Duyệt Oánh ôm chầm lấy tôi, nói:
- Tớ biết, bọn tớ hiểu mà!
Duyệt Oánh đem theo lá bưởi, sau đó nằng nặc đòi đưa tôi đi ăn mì móng giò[2'>. Tôi không tài nào nuốt trôi, nhưng cô ấy nài nỉ:
[2'>. Theo quan niệm của người Đài Loan, sau khi tai qua nạn khỏi nên ăn mì
móng giò để xua đuổi vận đen. Còn theo dân gian Trung Quốc lưu truyền
bấy lâu nay, lá bưởi có thể mang lại may mắn, xua đuổi tà ma và những
điều xấu.
- Thế ăn nửa miếng nhấp miệng cũng được.
Tôi cười gượng:
- Cậu học trò này ở đâu thế?
- Bắt chước trên kênh TVB đấy.
Cô ấy nguýt tôi rồi ném cho Tiêu Sơn một chiếc quạt giấy có nan bằng ngà
voi, một mặt vẽ hoa lan, mặt kia đề thơ. Mùa hè năm ngoái, Duyệt Oánh
từng lôi chiếc quạt này ra dùng, tôi cứ tấm tắc khen, còn cô ấy lại bĩu
dài môi:
- Thấy bố tớ vứt trong thư phòng, tớ tiện tay lấy luôn, nghe nói là do chủ tịch hiệp hội thư họa toàn quốc gì gì đó vẽ.
Chỉ những tiệm nhỏ, không lắp điều hòa mới bán món mì móng giò, chiếc quạt
luôn phe phẩy trên tay Tiêu Sơn, trong khi chóp mũi anh đã đọng những
giọt mồ hôi trong suốt. Kể từ lúc gặp nhau đến giờ, anh vẫn giữ im lặng, tôi không nén được xót xa:
- Anh đừng quạt nữa, em không muốn ăn.
Duyệt Oánh nói:
- Cậu yên tâm ăn đi. Tớ đã lấy cái chết ra uy hiếp bố tớ rồi. Tớ nói nếu
ông không mau chóng dốc sức nghĩ cách cứu cậu ra, tớ sẽ chết cho ông
xem. Còn nữa, cậu không việc gì phải sợ mấy tên luật sư của nhà họ Mộ,
tớ cũng tìm cho cậu một đoàn luật sư rồi, dẫn đầu là luật sư họ Từ tiếng tăm lẫy lừng, nghe nói, anh ta chưa từng cãi thua bao giờ, đủ ghê gớm
chưa?
Tới lúc này, Tiêu Sơn mới lên tiếng góp một câu:
- Nhà họ Mộ không dễ đối phó thế đâu.
Duyệt Oánh lườm Tiêu Sơn, rồi nói với tôi:
- Sợ gì, nhà tớ cũng có tiền mà, chẳng phải nhà họ Mộ cũng ỷ mình có tiền đó sao? Nhà tớ sẽ liều đến cùng!
Thực ra, tôi biết Mộ Vịnh Phi sẽ không tha cho tôi, hẳn chị ta sẽ nhân cơ
hội này mà dìm tôi chết, một khi đã quyết ra tay thì tôi đừng hòng sống
sót. Huống hồ, nghe đồn, khuôn mặt chị ta bị tổn thương khá nặng, đối
với một người phụ nữ luôn tự tin về ngoại hình như chị ta, thì đó là
điều không thể chấp nhận được. Hơn nữa, nhà họ Mộ lắm tiền nhiều của,
thế lực lớn mạnh, bố Duyệt Oánh cũng chưa phải đối thủ xứng tầm.
Thậm chí, Duyệt Oánh còn nảy ra ý định liên lạc với Mạc Thiệu Khiêm nhưng tôi lập tức phản đối.
- Tớ không muốn gặp lại người đó nữa.
Trọn đời này, anh đã không muốn gặp tôi thì tôi cũng nguyện mãi mãi sẽ không đi tìm anh.
Mộ Chấn Phi gọi điện cho tôi khi vụ việc vẫn đang trong quá trình điều
tra. Anh ta hẹn gặp ở bờ hồ Minh Nguyệt trong trường khiến tôi vô cùng
bất ngờ.
Mặt hồ Minh Nguyệt vào những ngày đầu hạ phủ một màu
xanh biếc của lá sen, gió nhẹ thoảng đưa nhánh liễu ven hồ chạm mình
xuống mặt nước, rung rinh gợn sóng. Tôi ngồi trên ghế đá, thầm nghĩ thời gian thấm thoát như thoi đưa khiến lòng người hốt hoảng, mới đó mà đã
vào hạ. Đáng lẽ chẳng bao lâu nữa tôi sẽ bay sang Mỹ, vậy mà giờ lại
vướng vào kiện tụng, chỉ e cả đời này cũng đừng mơ tới Đại học C nữa.
Trong bốn mùa, tôi ghét nhất mùa hè, có thể là vì trong mùa hè năm ấy, bố mẹ
đã rời xa tôi, cũng có thể, từ khi bố mẹ qua đời, cứ hè đến tôi lại thấy thời gian dài đằng đẵng khác lạ, thật khó mà chịu đựng được. Tôi ngồi
bên bờ hồ, đưa mắt ngắm nhìn lá sen, hình như vào một chớm xuân nào đó,
tôi đã từng thưởng thức hoa mai ngay tại nơi này. Lúc ấy, tôi đã ngô
nghê tưởng rằng mình có thể quên cả Tiêu Sơn lẫn Mạc Thiệu Khiêm, kể từ
đó về sau, không cần nhắc đến nữa.
Có người ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh, một giọng nói quen thuộc cất lên, trước khi tôi kịp quay lại nhìn:
- Em không phiền chứ?
Hóa ra là Mộ Chấn Phi, anh ta cầm bao thuốc, lịch sự hỏi như lần trước. Tôi gật đầu:
- Cho em một điếu.
Điếu thuốc thứ hai tôi hút từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ vẫn mang vị cay
nồng và thoảng hơi mát lành của bạc hà. Tôi bị sặc ngay từ cái rít đầu
tiên, Mộ Chấn Phi lườm tôi rồi nói:
- Không biết hút thì đừng làm trò.
Miệng lưỡi anh ta vẫn đáo để như thế, trải qua từng đó chuyện, giờ cũng chỉ
có mình anh ta và Duyệt Oánh là còn đối xử với tôi như xưa, mà đặc biệt
nhất lại là anh ta. Tôi rít thêm một hơi, khói thuốc xộc đến, kéo theo
cơn ho sặc sụa, càng ho nước mắt càng giàn giụa, phải gập người thở hổn
hển một lúc lâu, sau cùng, đành dập đầu thuốc ném vào thùng rác, tôi
gắng kìm nén cơn ho, nói:
- Trò hút thuốc này khó học thật…
Mộ Chấn Phi bật cười ha hả, như thể tôi vừa kể một câu chuyện vô cùng hài
hước, nụ cười của anh ta thật đẹp, răng trắng, môi hồng, tỏa sáng ngời
ngời. Được ngồi cạnh một anh chàng đẹp trai như Mộ Chấn Phi cũng thú vị
lắm chứ, bỗng nhiên thấy cuộc đời vẫn tươi đẹp, vẫn ý nghĩa làm sao.
Nhưng tiếc thay, Mộ Vịnh Phi chưa giết được tôi ngày nào thì ngày đó vẫn chưa chịu thôi.
Trong lúc tôi miên man nghĩ ngợi thì nụ cười