
đã tắt ngắm trên môi Mộ Chấn Phi, anh ta nói:
- Chuyện của chị anh, anh thay mặt chị ấy xin lỗi em.
Họa hoằn lắm mới bắt gặp vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Mộ Chấn Phi. Tôi bỗng giật mình, kiểu vừa mừng vừa lo:
- Không dám ạ!
Tôi thật chẳng có ý gì, tôi không dám đùa với những người thâm sâu, bí hiểm của nhà họ Mộ. Dù là Mộ Vịnh Phi hay Mộ Chấn Phi, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ hiểu được rốt cuộc họ đang nghĩ gì.
Mộ Chấn Phi nói:
- Chị anh đã đồng ý ly hôn với anh Mạc Thiệu Khiêm rồi.
Tôi hỏi:
- Họ ly hôn thật rồi sao?
Mộ Chấn Phi thản nhiên nói:
- Đáng lẽ họ nên ly hôn từ lâu rồi. Ngay từ đâu, anh đã phản đối việc chị anh khăng khăng làm theo ý mình, nhưng chị ấy chẳng thèm nghe ý kiến
của anh. Chị ấy tưởng có thể giành được tình yêu của anh rể, nhưng chị
ấy không biết rằng, tình yêu đâu thể gượng ép, nhất là với cá tính của
chị ấy chỉ càng khiến tình hình thêm tệ mà thôi.
Tôi nheo mắt,
nhìn về phía mặt trời, chỉ có cảm giác chói lóa, mùa hè cứ thế qua đi.
Lâm Tư Nhàn hiện vẫn đang nằm trong ICU, có lẽ vĩnh viễn về sau, cô ấy
chẳng thể nào mỉm cười với tôi dưới ánh nắng mai được nữa. Chỉ một cái
búng tay của Mộ Vịnh Phi đã khiến cả đời cô ấy không gượng dậy được nữa. Tôi cố bình tĩnh hỏi:
- Chị anh bây giờ thế nào rồi, vết thương ra sao?
- Chị anh đi Nhật chữa bệnh rồi, chắc phải làm một loạt các phẫu thuật
chỉnh hình, phẫu thuật xong thì tình hình có lẽ cũng khả quan hơn. Chị
ấy không chịu bỏ qua việc này, nhưng bố anh cho rằng tất cả đã đủ lắm
rồi, nên dừng ở đây thôi. Vì thế, bố anh bảo anh đến, trước tiên là ngỏ
lời xin lỗi em, sau là muốn truyền đạt thiện ý. Bố và anh đều mong mọi
việc mau chóng kết thúc. Em yên tâm, nhà anh cũng không yêu cầu phía nhà Lâm Tư Nhàn phải bồi thường dân sự.
Tôi lại lẩm bẩm một câu hoàn toàn ngoài lề:
- Nghe nói nhà anh giàu lắm hả?
- Cũng không hẳn, chỉ gọi là dư dả một chút thôi.
Đúng là con nhà gia giáo, lời lẽ vô cùng khiêm tốn.
Tôi không hiểu tại sao mình lại hỏi anh ta về vấn đề này:
- Nếu Mạc Thiệu Khiêm bỏ chị anh, có phải là anh ấy sẽ chịu tổn thất rất lớn không?
Mộ Chấn Phi ngẫm nghĩ một lúc:
- Không chỉ riêng anh ấy mà ngay cả nhà họ Mộ cũng vậy, bố anh nổi giận
cũng bởi chuyện này. Đáng lẽ người trong nhà với nhau không nên đấu đá
mà phải tìm cách giải quyết ổn thỏa và hữu hiệu nhất. Chị anh đúng là
thông minh cả đời nhưng lại lú lẫn trong giây lát, nói cách khác thì chị ấy đi nhầm một nước mà thua cả ván cờ.
- Ngoài chị anh thì bố anh chỉ có mình anh là con trai thôi à?
- Ừ. – Mộ Chấn Phi hỏi vặn lại. – Mà sao em biết?
- Đại thiếu gia ơi, tương lai anh sẽ là người có địa vị ở xã hội, em ngốc đâu mà không biết?
Mộ Chấn Phi cười tươi rói:
- Hóa ra em cũng không ngố lắm nhỉ?
Tôi hỏi anh:
- Sao anh lại nói với em những chuyện này?
Mộ Chấn Phi nói:
- Anh cũng không định giấu em chuyện anh Mạc Thiệu Khiêm đồng ý chuyển
nhượng bốn mươi chín phầm trăm cổ phần ở cảng cho nhà họ Mộ. Chắc em
không biết, bố anh ấy gây dựng công ty này từ hai bàn tay trắng, sở dĩ
việc ly hôn bị trì hoãn bấy lâu nay là bởi chị anh thẳng thừng đòi lấy
số cổ phần đó, trong khi Mạc Thiệu Khiêm quyết không chịu bán. Nhưng lần này, có thể là vì em hoặc bản thân anh ấy đã nghĩ thông suốt, dù sao,
anh ấy cũng đã đồng ý chuyển nhượng rồi.
Tôi trố mắt nhìn, còn Mộ Chấn Phi lại đang cúi đầu, châm thêm một điếu thuốc:
- Số em cũng may mắn đấy, Đồng Tuyết ạ!
Người tôi chao đảo, nhìn Mộ Chấn Phi mà như nhìn người ngoài hành tinh. Tôi
không tiêu hóa nổi tin giật gân mà anh vừa tiết lộ. Tôi vẫn nhớ lần cuối cùng gặp nhau, thậm chí Mạc Thiệu Khiêm còn không thèm ngẩng lên nhìn
tôi. Nhưng tôi không bao giờ quên được cảm giác run rẩy từ ngón tay anh, có lẽ đời này kiếp này, chỉ mình anh biết, những lời tôi nói rốt cuộc
đã làm anh tổn thương sâu đến nhường nào.
Anh từng nói vĩnh viễn không bao giờ tha thứ, anh từng nói vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp lại tôi.
Vậy suy cho cùng, vì sao anh lại đồng ý chuyển nhượng cổ phần?
Tôi khẽ khàng hỏi Mộ Chấn Phi:
- Sao anh không bênh chị mình?
Mộ Chấn Phi cũng hếch mặt, nheo mắt, nhìn về phía mặt trời:
- Chị ấy xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn. Từ năm hai mươi
tuổi cho đến tận bây giờ, chị anh phí hoài sức lực và thời gian với
người đàn ông này, trong khi anh rể không hề yêu chị ấy. Không yêu tức
là mãi mãi không yêu, vậy mà chị ấy lại cố chấp không chịu tin. Hai vợ
chồng lục đục, cãi vã suốt ngày, còn cô Tô San San kia nữa, anh có cảm
giác anh rể cố tình kéo cô ta vào cuộc làm tấm lá chắn, chứ bản thân anh ấy không phải người thích nhúng chân vào vũng lầy của ngành công nghiệp giải trí đâu, không hiểu sao chị anh vẫn mắc lừa. Âu cũng bởi chị ấy
quá yêu anh rể, tình yêu thường làm con người ta mù quáng, hễ anh ấy có
dấu hiệu nào là y như rằng chị ấy lại bị mắc lừa. Chị ấy mò đến biệt thự nhưng không lần ra manh mối, vì bài báo đó mà chị ấy gây áp lực với
công ty đại diện, ép cô Tô San San kia phải mai danh ẩn tích, thậm chí
mất hết hợp đồng quảng cáo. Anh thấy chị anh thật đáng thươn