
chính miệng cậu nói yêu cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không cam tâm, mặc dù
bây giờ bác sĩ nói bất cứ thuốc gì đối với cô ấy cũng không có tác dụng, nhưng tôi lại mong một ngày nào đó cô ấy sẽ dựa vào chính nghị lực mạnh mẽ của mình tỉnh lại.”
“Ừm! Tôi nhất định sẽ đợi được ngày mà cô ấy tỉnh lại,ngày đó tôi
nhất định sẽ không buông tay lần nữa! Anh, kế tiếp chúng ta sẽ làm gì?
Vết thương của chị dâu thế nào rồi?” Tiểu Ngân lại hỏi, trong giọng nói
tràn đầy vẻ ân cần.
Thanh Phong Tuấn cũng không phản đối việc hắn gọi Diệp VỊ Ương là chị dâu,cau mày suy nghĩ một chút, phân nói “Tôi nhớ trước kia cho dù cậu
dùng kỹ thuật hacker xâm nhập tài liệu hoàng thất nước Z, nhưng hệ
thống bảo vệc của nước đó quá sức mạnh, kì dị, lúc đó ngay cả cậu cũng
không phá được,cậu hãy lấy Đông Phương Dũ làm đầu mối, tôi đã thấy một
mặt của người đàn ông này, trên mặt hắn có một vết sẹo, đã từng cưỡng ép Vị Ương, trước kia tôi cũng viết một chút tin tức của hắn,vậy thử nhìn
lại một chút, tôi cần tài liệu của tất cả thành viên trong hoàng tộc
của nước Z, cố gắng tìm giúp tôi trong tài liệu quốc phòng của nước Z cô gái có danh hiệu là độc vũ nãi nãi,nhất định phải sớm tìm được bà
ta, vết thương của Vị Ương càng để lâu , về sau vết sẹo sẽ càng khó chưa trị.”
Mặc dù tiểu Ngân không rõ lắm vì sao đã nhiều năm vậy mà Thanh Phong Tuấn vẫn không từ bỏ việc điều tra bí mật của hoàng thất nước Z, nhưng hắn cũng mơ hồ hiểu được trong đó có một mối quan hệ gay gắt, hắn tin
Thanh Phong Tuấn cho nên một câu cũng không hỏi thêm,hướng về phía thư
phòng mà đi.Nếu đúng như những lời anh đã nói cô gái có biệt danh độc vũ nãi nãi có thể chữa lành vết sẹo cho chị dâu,vậy thì cho dù có gặp trở
ngại thì tiểu Ngân hắn cũng không ăn không ngủ đem người đó về.
Vì vậy,hai người phân công hợp tác,tiểu Ngân dùng máy tính trong thư
phòng tiến hành kỹ thuật hacker chống lại hệ thống,Thanh Phong Tuấn đem
tất cả công việc quan trọng đẩy sang một bên,không để ý tới Diệp Vị
Ương đang xấu hổ gội sạch mái tóc dài,lại giúp cô rửa sạch nước muối ở
miệng vết thương,cuối cùng vào phòng bếp mấu một ít cháo.
Lúc Diệp Vị Ương ăn cháo, thìa đầu tiên Diệp Vị Ương đã nhíu màu.
Thanh Phong Tuấn cũng nhíu mày “Thế nào?Rất khó ăn?” Đây là lần đầu tiên hắn nấu cháo.
“………………….Không phải, thực sự là………………..quá nóng.” Diệp Vị Ương cảm
thấy đầu lưỡi vị nóng đã tê rần lên nhưng thiếu chủ hắc đạo Thanh phong
Tuấn cao cao tại thượng trước sau đều đã vì cô mà làm quá nhiều
chuyện,có thể nhìn ra hắn căn bản không biết hầu hạ người khác,cho nên
ngượng ngùng nói. Bị phỏng cũng chỉ chịu đừng không dám vươn đầu lưỡi
liếm loạn.
Nhưng cô không ngờ tới Thanh Phong Tuấn lại có khả năng quan sát kinh người như thế, còn phát hiện ra cô có điểm không đúng trước.
Vì vậy,nghe cô thành thật trả lời,Thanh Phong Tuấn ngây người,lúc cho cô ăn muỗng cháo thứ hai hắn đem cháo thổi nhẹ một lượt thật lâu mới
đưa lên miệng cô.
Diệp Vị Ương nhìn một loạt động tác dịu dàng của hắn,kinh ngạc đến
nỗi mở to hai mắt ếch cả chớp cũng không chớp,hắn đối với
cô……………………………quá tốt phải không?
“Thế nào? Tại sao không ăn?” Thanh Phong Tuấn một lần nữa đưa muỗng cháo đã thổi còn âm ấm đến môi cô.
“Ách………….Thật ra thì………….Tôi có thể tự ăn.” Diệp Vị Ương ngoan ngoãn ăn một hớp nói.
“Toàn thân em bị thương không tiện cử động,hiện tại phải để anh đút
em ăn thôi. Món nợ lần trước của em sau này sẽ trả.Để tranh như Lần
trước anh không bảo em ký hợp đồng thoáng cái em đã chạy,lần này ký tên
rõ ràng lên hợp đồng anh tuyệt đối có quyền quản lý em, để tránh lại một lần nữa người giúp việc chưa tới tay lại bay.” Thanh Phong Tuấn mặt
không đổi sắc nói.
Cậc chậc,đây là lời người bình thường nói sao? Quả nhiên là gian
thương! Quả nhiên là quá phúc hắc! Quả nhiên từ trước đến giờ chưa từng
làm ăn thua lỗ! Mới vừa rồi còn cảm thấy hắn dịu dàng,cảm thấy hắn tốt
bụng,cảm thấy tính tình hắn rất tốt,nhất định là ảo giác của cô rồi!
Edit: Dực
Beta: Tieumanulk
“Toàn thân em bị thương không tiện cử động,hiện tại phải để anh đút
em ăn thôi. Món nợ lần trước của em sau này sẽ trả.Để tranh như Lần
trước anh không bảo em ký hợp đồng thoáng cái em đã chạy,lần này ký tên
rõ ràng lên hợp đồng anh tuyệt đối có quyền quản lý em, để tránh lại một lần nữa người giúp việc chưa tới tay lại bay.” Thanh Phong Tuấn mặt
không đổi sắc nói.
Cậc chậc,đây là lời người bình thường nói sao? Quả nhiên là gian
thương! Quả nhiên là quá phúc hắc! Quả nhiên từ trước đến giờ chưa từng
làm ăn thua lỗ! Mới vừa rồi còn cảm thấy hắn dịu dàng,cảm thấy hắn tốt
bụng,cảm thấy tính tình hắn rất tốt,nhất định là ảo giác của cô rồi!
“Mắt em trợn lớn nhìn chằm chằm tôi vậy làm gì? Ăn no rồi? Có hơi sức rồi hả? Vết thương hết đau?” Thanh Phong Tuấn biết rõ còn cố hỏi, khóe
miệng khẽ nhếch độ cong nhỏ.
Hỏi thì hỏi như vậy thôi nhưng động tác trên tay hắn vẫn không ngừng,còn đưa cháo thổi nguội đưa đến môi Diệp Vị Ương.
Diệp Vị Ương nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của hắn,giận cũng đã giận đủ rồi,mím môi, trừng mắt,không muốn ăn.
Thực ra