
ì cô không biết!
Trong đầu Diệp Vị Ương tràn đầy nghi ngờ cùng khiếp sợ,cả người cô
rơi vài vũng bùn thương tâm ngơ ngác chết lặng.Dường như kể từ lúc Thanh Phong Tuấn gặp cô,hoặc nói sau khi cô gặp Thanh Phong Tuấn,giữa cô và
hắn luôn không thể yên tĩnh,chẳng lẽ là cô trói buộc hắn,. . . . . .
liên lụy đến hắn?
“Cô ta là con gái của tôi nhưng tôi một chút cảm tình cũng không
có,cô ta ngay cả tên họ thật của tôi cũng không biết,cậu nói nếu như
bây giờ tôi lập tức giết cô ta, đau lòng rốt cuộc là cậu hay tôi?” Lý
tổng thật ra chỉ muốn trì hoãn thời gian,phía sau còn được Khắc tiên
sinh trợ giúp,chỉ cần qua khoảng thời gian này,ông liền an toàn.
“. . . . . . Tuấn,không cần để ý đến em,một mình anh mau rời đi! Ngay từ lúc mẹ em ham sống rời đi trước em đã dự liệu được sẽ gặp nguy hiểm
rồi.Người này nói không sai,em ngay cả tên thật của ông ta cũng không
biết,cho dù ông ta thật sự là cha em thì thế nào,em nghĩ ông ta tuyệt
đối sẽ không sẽ mềm lòng! Thừa dịp bây giờ còn kịp,anh chạy trước đi!”
Trong cơn hoảng sợ tDiệp Vị Ương lại rơi lệ.Cô thật ra rất không thích
nhìn thấy đôi tay Thanh Phong Tuấn nhuốm máu,cô không muốn hắn biến
thành bộ dáng hiện tại,người cao cao tại thượng như thiên thần nên luôn
sạch sẽ mới đúng.
Không biết sức lực từ đâu đến,rõ ràng nhìn cô rất yếu ớt lại có thể
thoát khỏi bàn tay bảo vệ,từng bước từng bước chậm rãi đến gần Thanh
Phong Tuấn.Cô bây giờ không nhìn thấy bất cứ người nào,nhìn Thanh Phong
Tuấn giết người ánh mắt lạnh như băng,cô trong lòng cảm thấy rất bất
an,rốt cuộc có điểm máu chốt nào cô không biết?
Chỉ sợ Thanh Phong Tuấn sẽ cứu được Diệp Vị Ương,Lý tổng rống giận:
“Đám vô dụng kia,đừng nói với ta ngay cả một cô gái cũng đối phó không
được! Các ngươi bắt cô ta lại cho ta!”
Vì vậy,thoáng cái Diệp Vị Ương lại bị nhiều người kiềm chế,không thể động đậy.
“Thanh Phong Tuấn. . . . . . anh chạy đi!”
“Thanh Phong Tuấn. . . . . . Nếu anh không đi,anh và em đều sẽ chết ở chỗ này! Nhiều người như vậy,nhiều súng như vậy,em không muốn liên lụy
đến anh,anh rời khỏi trước có được không?”
——— vô luận đoán được chân tướng thì sao chứ,cũng không thể để mặc an nguy Thanh Phong Tuấn,Diệp Vị Ương bắt đầu giống đứa bé kêu gào.Cô cảm
thấy cô chính là một tai tinh phá hủy thế giới vốn an bình của Thanh
Phong Tuấn.
“Thanh Phong Tuấn. . . . . . nhất định em đang nằm mơ đúng không?Anh
biết không? Từ nhở em đã muốn có một ngôi nhà,trước kia thì muốn có cha
mẹ yêu thương,sau lại muốn có một ông xã,trong lòng em tự nhủ chỉ cần ai nguyện ý đối tốt với em,em sẽ đem tất cả không chút do dự giao cho
hắn,cho dù muốn mạng em cũng vậy! A,không nghĩ tới. . . . . . anh giống
như kỳ tích xuất hiện trong cuộc đời em,mặc dù anh đối với bất luận
người nào cũng lạnh lùng ít nói,lại dùng hành động nói cho em biết anh
rất quan tâm em! Những ngày tháng mà em quen anh vô luận ở nơi nào,đều
là khoảng thời gian vui vẻ nhất,hạnh phúc nhất,thật. . . . . .”
Diệp Vị Ương nước mắt không thể ức chế rơi xuống,cha cái gì chứ,Lý
tổng dối trá kia căn bản không phải người tốt! Lần này thật không nên vì hiếu kỳ nhất thời mà khẩn cầu đến đây,để rồi rơi vào bẫy người ta giăng sẵn!
Đều do cô liên lụy tới Thanh Phong Tuấn! Nếu như. . . . . . Nếu như
có thể,cứ để cô dùng mạng mình giúp hắn chạy thoát! Sau khi cô chết có
phải được hoàn toàn giải thoát? Tất cả chân tướng cũng trôi theo mặt
nước ?
Đang ở thời điểm cô thì thầm kể lể,nghe thấy cứu binh do Khắc phái đi đã chạy tới,toàn bộ mai phục sau hậu viện.Vô luận Thanh Phong Tuấn hiện tại có giết “Lý tổng” hay không cũng khó thể chạy.
“Thanh Phong Tuấn!Tôi với cậu làm một khoản giao dịch thế nào? Chỉ
cần cậu thả tôi,tôi liền giao cô gái kia cho cậu,hơn nữa. . . . . . tôi
bảo đảm các người có thể an toàn ra khỏi nơi này!” Nhìn thấy viện binh
chạy tới “Lý tổng” đột nhiên chuyển gọng!
“Ông cảm thấy. . . . . . tôi sẽ tin ông sao? Tôi nên gọi ông là Lý
tổng hay nên gọi ông Lý Đường Bình? Em trai ruột của hoàng đế nước
Z,biểu thúc của Đông Phương Thước,ông cho rằng chuyện hiện tại mình làm
không phụ lòng Z nước sao? Bao gồm năm đó phạm phải tội nghiệt ngập
trời !”
Thanh Phong Tuấn nhìn Diệp Vị Ương rơi nước mắt,lông mày anh tuấn
nhíu lại,lạnh lùng nói.Là hắn nhìn lầm rồi,hắn cho rằng Lý Đường Bình
còn có chút lương tri sẽ không hại Diệp Vị Ương.Dù sao Diệp Vị Ương là
cô gái ấm áp lương thiện,ngoài ra còn rất có sức cuốn hút,cô gọi người
kia một tiếng cha,hắn liền cho rằng sẽ không có ai độc ác nỡ xuống tay
với cô.Nhưng hắn quên mất,người cặn bã chính là người cặn bã,vĩnh viễn
sẽ không có nhân tính.
Thanh Phong Tuấn liếc mắt nhìn sang,nếu như chỉ có một mình hắn,hắn
có thể mạo hiểm đánh một trận nhưng nếu mang theo Diệp Vị Ương thì. . . . . .
Đã như vậy,sau một khắc,Thanh Phong Tuấn cầm súng không chút do dự bắn xuyên lồng ngực Lý Đường Bình. . . . . .
Tiếng súng vang lên,tất cả hộ vệ sững sờ nhìn thân thể Lý Đường Bình ngã xuống,bọn họ quên tất cả động tác.Nhưng . . . . .
Khi Thanh Phong Tuấn xách thi thể Lý Đường Bình quăng đ