
ời kia lại quay lại, đến trước mặt nàng vươn một tay: “Chúng ta trở về.”
“A?” Hách Liên Dung không hiểu ý hắn, nhìn hắn muốn cười đến gập cả lưng nhưng cố nén nhịn, liền đứng lên: “Đi đâu?”
Vị Thiếu Quân giữ chặt tay nàng, không khỏi phân trần: “Về nhà, ta nói với bọn họ ngươi không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi.”
“A?” Hách Liên Dung ngạc nhiên quay đầu nhìn Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm Yên đã mất hứng, lại muốn giật tay mình ra nhưng không được liền lấy tay kia đánh vào tay hắn: “ Vì sao nói như vậy? Quá mất hứng?”
Vị Thiếu Quân càng không ngừng kéo Hách Liên Dung tới bên cạnh xe ngựa: “Ngươi không phải muốn tạo cơ hội sao?
Như ngươi mong muốn.”
Hách Liên Dung nóng nảy: “Ngươi tránh ở bên cạnh không hé răng là tốt rồi, làm chuyện dư thừa thế làm gì? Còn
kéo theo ta xuống nước!”
Vị Thiếu Quân kéo Hách Liên Dung ngồi
lên xe ngựa, hướng Thiếu Dương ở xa xa đang chạy đến hô một câu: “Ta
mang xe ngựa đi, các ngươi chơi xong tự mình trở về.”
Rồi sau đó hắn phân phó xa phu( người
đánh xe) lái xe, lùi vào trong xe, nói với Hách Liên Dung vẫn đang trừng mắt nhìn hắn: “Về sau thấy những chuyện như vậy đừng có lại xem vào
nữa, quả thực Việt bang việt vội (anh này chơi chữ ý bảo chị là người
Tây Việt nên quá vội vàng?) . Người Yên Nhi thích không phải Thiếu Dương mà là tướng công u hồn của ngươi !”
“Hả?” Hách Liên Dung hoảng sợ mở to hai mắt, xe ngựa bất thình lình chuyển bánh khiến nàng mất thăng bằng,
nghiêng ngả, lại chật vật ngồi xuống xong: “Hả?” “Hả cái gì mà hả?” Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn cởi nút thắt trên người mình, có ý tứ muốn cởi quần áo.
Hách Liên Dung đang dại ra lại bắt buộc chính mình lấy lại tinh thần, không nói hai lời liền đạp hắn một cái: “Làm cái gì!”
Vị Thiếu Quân phòng thủ một chút, quay
về chỗ cũ định phát cáu lại thấy một cước bay tới, tránh phương hướng
nàng đánh tới, hắn dán chặt người vào một bên xe, nổi giận gầm lên một
tiếng: “Thay quần áo! Ngươi có thể dùng cách bình thường để nói chuyện
với ta được không!”
Chỉ sợ là bình thường không được. Xe
ngựa lắc lư điên cuồng, hắn cũng điên điên dở dở, đầu giật giật lên như
bị trúng gió, điềm báo sờ sờ như thế làm sao bình thường được a? Thế
nhưng Hách Liên Dung thấy sau người đụng đến hai chiếc áo khoác, đúng là quần áo của hai người Vị Thiếu Dương và Vị Thiếu Quân thay ra, cũng
biết là chính mình mẫn cảm, thấy người ta cởi quần áo lại lo lắng theo
chiều hướng không thuần khiết, như vậy không tốt. ( Là em tự đa tình,
ngày đấy còn xa lắm @.@)
Ánh mắt Vị Thiếu Quân vẫn hằm hè, không chút hòa nhã quay về với quần áo của mình. Sau khi thay xong mới cân
nhắc cười xấu xa một chút, dùng mũi chân huých huých Hách Liên Dung, vẻ
mặt đầy cảm xúc: “Ôi chao, hiểu sai đi?”
Hách Liên Dung không lên tiếng, nhìn
hắn ngẩn người. Vị Thiếu Quân nhướn mày: “Sao thế?” Giọng điệu cực kì
không kiên nhẫn, lại hướng đến gần chỗ vừa bị đạp, trêu Hách Liên Dung:
“Dọa? Không phải không đá sao?”
“Ngươi vừa nói chuyện Nghiêm Yên là thật?” Hách Liên Dung suy nghĩ chính là chuyện này.
Vị Thiếu Quân ‘Ừ’ một tiếng, lại cường điệu nói thêm: “Sự thật chứung minh ta cũng có người thích.”
Mặt mày Hách Liên Dung nhăn nhó: “Thời điểm ngươi nói câu này là thanh tỉnh sao? Ngươi có tỉnh táo không đấy?”
Vị Thiếu Quân chán nản lườm Hách Liên
Dung một cái, xốc màn che ra ngồi bên ngoài, rất có ý tứ hàm xúc thật sự hùng biện thắng lợi lừng lẫy. Thế nhưng Hách Liên Dung vẫn không thể
tin tưởng được.
Ai có thể bị bệnh mắt mù mờ mà lơ Vị
Thiếu Dương mà thích Vị Thiếu Quân? Cách biệt một trời, khác nhau một
vực, ưu khuyết ngược nhau… là như thế nào? Những từ ngữ này đúng là vì
riêng hai huynh đệ này mà hình thành, càng miễn bàn Vị Thiếu Quân còn
nhiều lần trêu đùa Nghiêm Yên, suýt chút nữa làm hại nàng khó giữ được
cái mạng nhỏ này.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là nam nhân
không xấu nữ nhân không thương? Hách Liên Dung nghẹn thở, ai tới cứu
nàng, đây rốt cuộc là cái lí luận biến thái chó má gì chứ! Nhất định là
nghĩ sai rồi. Nghiêm Yên có chính thức tuyên bố người mình thích là Vị
Thiếu Quân sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể
được. Hách Liên Dung xốc màn xe lên, định nói cho hắn suy đoán của mình, lại phát hiện hắn đã sớm không ở trên xe. Xa phu nói lúc vào thành hắn
liền nhảy xuống xe, không biết đi đâu.
Đúng là xoay như chong chóng a, vì thế suy luận của Hách Liên Dung chỉ có thể tạm thời gác lại.
Trở về Vị phủ, gia nhân có vẻ bận rộn
hơn so với mọi ngày. Vào Thính Vũ Hiên Hách Liên Dung mới biết đó là
mệnh lệnh của Đại phu nhân, buổi tối làm tiệc rượu đặc biệt mừng khánh
sinh (=sinh nhật) Nghiêm Yên. Hách Liên Dung vô thức tự cười cười. Nàng
nghĩ, nếu hôm nay là sinh nhật Vị Đông Tuyết đương nhiên sẽ không nhìn
thấy loại tình cảnh như thế này.
Hách Liên Dung cảm thán một tiếng, chọn lấy từ hộp nữ trang của mình một chiếc vòng tay làm lễ vật tặng Nghiêm
Yên. Trước giờ cơm chiều đến đại sảnh sớm một chút, gặp Nghiêm Yên liền
tặng luôn lễ vật cho nàng, miễn đưa ra trước mặt mọi người lại khiến mấy kẻ nhiều chuyện khủng hoảng.