
Thế nhưng khi nàng tới Nghiêm Yên còn
chưa tới, đã thấy Vị Thiếu Quân và Vị Thiếu Dương ngồi đó, tuy rằng biết là vì sinh nhật Nghiêm Yên nhưng vẫn không khỏi có chút kinh ngạc. Thời gian vào Vị phủ không ngắn, được như cả nhà tề tựu đông đủ dùng cơm như hôm nay cũng cực kì hiếm có.
Vị Thiếu Dương thấy Hách Liên Dung liền lên tiếng tiếp đón: “Nhị tẩu đã khỏe hơn chưa?”
Vị Thiếu Quân cũng quay đầu lại, ánh
mắt có chút kinh diễm, nhưng tầm mắt là hướng dáng người phía sau Hách
Liên Dung. Hách Liên Dung vừa định quay đầu nhìn lại, chợt nghe thấy
thanh âm Nghiêm Yên truyền đến từ phía sau: “Thân thể nhị biểu tẩu đã
khỏe hơn chưa?”
Hách Liên Dung quay đầu lại liền nhìn
thấy Nghiêm Yên một thân trang phục đang đứng ở cửa, áo ngoài màu vàng
nhạt khiến nàng trông động lòng người hơn lúc thường, da thịt vô cùng
mịn màng, ngón tay thon dài, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo, làn
thu thủy nét xuân sơn ( Nguyên văn là :mi nếu núi xa mắt hàm thu thủy,
xin đc dùng câu Kiều của cụ Nguyễn Du thay vào nhá^^), nụ cười trong
trẻo đang nhìn Hách Liên Dung
Hách Liên Dung không khỏi khen ngợi một tiếng, Nghiêm Yên nhẹ giọng tạ ơn, cười xòa với Hách Liên Dung cùng
tiến vào đại sảnh. Vị Thiếu Quân nhìn không dời mắt như đang canh gác
cửa khẩu làm cho Nghiêm Yên xấu hổ cúi đầu. Vị Thiếu Dương cũng như có
chút kinh hỉ (kinh ngạc +vui vẻ) cười nói: “Yên nhi thật sự đã trở thành một đại cô nương.”
Nghiêm Yên hé miệng cười nhìn về phía
Vị Thiếu Dương, ánh mắt không quên liếc sang bên cạnh rồi lập tức lại
cúi đầu. Hách Liên Dung cuối cùng cũng nhìn ra một chút manh mối,
đây…Nghiêm Yên này…sợ không phải không có ý với tên u hồn kia.
Sao lại có thể! Hách Liên Dung khiếp sợ trong lòng, quả thực khó có thể hình dung. Vị Thiếu Quân liên tục ngoắc ngoắc với nàng: “Ngươi mau tới đây, đứng ở đó không thấy mỏi sao?”
Hách Liên Dung trừng mắt với hắn một
cái, đổi lấy một trận cười khẽ của Nghiêm Yên. Có điều ý cười này đọng
lại nơi khóe miệng lại không thấy có trong ánh mắt, ngược lại có vẻ có
chút ghen tị. Hách Liên Dung ngửa mặt lên trời thở dài a, đầu năm nay mỹ nữ đều bị mù mắt a. (Không mù đâu chị ơi)
Lại cảm thán nhìn lại Vị Thiếu Quân,
muốn nhìn kĩ hắn xem có phải chính mình không phát hiện ra ưu điểm nào
hay không, lại vừa vặn đối lại ánh mắt của hắn. Hắn nhanh chóng đổi
hướng mắt, rồi lại thay đổi chủ ý nhìn chằm chằm vào Hách Liên Dung,
tiên phát chế nhân (ra tay trước để chiếm ưu thế) nói : “Nhìn cái gì
vậy!”
Quả nhiên vẫn là u hồn a ! Hách Liên
Dung buồn bực nghĩ mà muốn hộc máu, thế nhưng cũng không quên chính sự,
để Bích Liễu đưa lễ vật tới Nghiêm Yên. Nghiêm Yên cười nói tạ ơn, Vị
Thiếu Quân tỏ vẻ bất mãn : « Ta đưa rồi, ngươi lại đưa, thâm hụt
tiền ! » =.=///
Hách Liên Dung lườm hắn một cái, ai muốn cùng hắn đưa một phần lễ vật !
Qua một lúc đám người lão phu nhân cũng đã tới, thấy Vị Thiếu Dương liền hỏi: “Chuyện tửu lâu đã bắt đầu thu xếp chưa?”
Vị Thiếu Dương cúi đầu nói ‘vâng’, Vị
Thiếu Quân ở bên cạnh nói: “Bà nội, chuyện lần này cháu muốn từng bước
một bắt đầu, người đừng nhìn chằm chằm Thiếu Dương, nhìn chằm chằm cháu
là được.”
Không biết lão phu nhân tin hay không
tin tóm lại là thực sự vui mừng gật gù. Vị Thiếu Dương kinh ngạc liếc
nhìn Vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Quân hơi mím môi: “Tối nay chúng ta thương
lượng quy mô tửu lâu, phí tổn, còn có…Buổi chiều ta đi Xuân Khởi Lâu tìm đầu bếp của bọn họ, tuy rằng hắn không muốn rời Xuân Khởi Lâu, nhưng
giới thiệu cho ta hai đệ tử của sư phụ hắn, có thể tìm bọn họ xem thử.”
“Nhị ca…” Trên mặt Vị Thiếu Dương thay đổi từ kinh ngạc thành kinh hỉ: “Được, tối nay chúng ta thương lượng một chút.”
Lão phu nhân cười tươi như hoa nở, lại
như có chút cảm động không nói lên lời, hiển nhiên bất cứ từ ngữ nào
cũng không diễn tả được sự kích động trong lòng. Mặt mày Hồ thị cũng thư thái dãn ra, cảm giác như gió xuân phơi phới.
Chỉ có Hách Liên Dung, hóa đá đến cực
điểm. Chủ nghĩa lấy của người ta được tên ma ám này vận dụng cũng quá tự nhiên đi? Đối với thần sắc vui mừng của mọi người còn không biết thẹn,
đúng là u hồn!
Đương nhiên có người vui thì cũng có kẻ sầu, ngoại trừ Hách Liên Dung còn có một người không thể cao hứng được – Ngô thị.
Mắy thấy kẻ không có tiền đồ nhất trong nhà như u hồn đều được mọi người khen ngợi nàng ta có chút ngồi không yên.
Cũng là Nghiêm thị có mắt nhìn tốt, lập tức nhìn ra suy nghĩ của Ngô thị, thản nhiên nói với Vị Thiếu Dương:
“Thiếu Dương, hai ngày trước nói đến việc an bài công việc cho đại ca
con, giờ đến đâu rồi?”
Ngô thị lại kinh ngạc một phen, vẻ mặt
vừa nghi hoặc vừa vui mừng, như thế nào cũng không hiểu nổi vì sao
Nghiêm thị lại có thể chủ động nhác tới việc này.
Vị Thiếu Dương nói: “Tổng khố phòng
trong Vị Tất Tri thiếu một quản sự giám sát, con nghĩ để đại ca đi tiếp
quản vị trí này. Tuy rằng chỉ phụ trách giám sát nhưng thoải mái lại là người trong nhà có thể tin tưởng được. Tính tình đại ca ổn trọng nhất
định có thể đảm nhiệm.”
Nghiêm thị gật gật đầu, nói với Ngô thị: “Thục Cần, n