
dài, nói; “Bỏ đi”. hắn lắc lắc đầu, rồi lại nói tiếp: “Bỏ đi”.Lời giống như
khuyên Thanh Vận, nhưng lại càng giống như thuyết phục bản thân mình
hơn.
Đám đệ tử ăn cơm, mặt không hề có chút biểu cảm, Thanh Huyền coi như
chưa từng có việc gì xảy ra, vươn tay gắp một miếng khoai lang bỏ vào
bát, khẽ nói bằng giọng điệu liệu sự như thần: “Ta đã nói rồi sư phụ có
đến cũng không ăn thua gì đâu, giờ thì thấy chưa?”.
Về sau, mọi người trong Thanh Hư Quan đều ngầm hiểu, sư phụ là người
nghiêm khắc, nhưng một khi đứng trước mặt cái đỉnh khí kia, thì cho dù
có nghiêm khắc như sư phụ, cũng sẽ chẳng còn chút tiết tháo nào hết…
Buổi chiều, giải dược của Dung Trần Tử đã được điều chế xong xuôi,
trước tiên là đắp lên mắt cho Hà Bạng. Năm ngón tay của Dung Trần Tử
thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, thân hình hắn cao lớn,
bình thường chu đáo cẩn thận, cử chỉ thì đương nhiên là ngay thẳng chính trực. Chỉ là những công việc cần sự tỉ mỉ khéo léo này thì vẫn chưa đủ
thông thạo.
Cuối cùng đến ngay cả Hà Bạng cũng bắt đầu có chút lo lắng, trách:
“Tri Quan, ngươi đừng vì âm mưu muốn giảm bớt gánh nặng cho bản thân mà
chọc mù mắt ta đấy nhé!”
Dung Trần Tử ho khan hai tiếng, cũng có chút lúng túng, tiện tay đưa
bình Dương chỉ bạch ngọc cho tên đại đồ đệ đứng bên cạnh. Thanh Huyền
cũng chỉ còn cách tiếp nhận công việc lao dịch khổ sở này. Hà Bạng lăn
đi lộn lại trên chiếc giường La Hán của Dung Trần Tử, không ngừng hỏi:
“Tri Quan, bao giờ thì ngươi giúp ta báo thù?”
Dung Trần Tử ngồi xếp bằng ở một bên giường, thuận tay lật xem một bộ “Hoàng đình nội cảnh kinh” rồi nói: “Dù sao cũng phải đợi Thanh Tố điều tra xong xuôi mọi việc đã, có bằng chứng rõ ràng rồi sẽ tiến hành xử lý sau. Nếu như mọi chuyện thật sự do nàng ta làm, bần đạo tuyệt đối không nương tay là được chứ gì?”
Hà Bạng không vui: “Hừ! Việc ngươi đã hứa rồi giờ lại không muốn làm! Chẳng lẽ đã say mê mỹ sắc của cô ả Phu Á kia…”
Nàng còn chưa nói xong, Dung Trần Tử đã đứng dậy muốn đi, kẻ quân tử
gặp phải đàn bà con gái, dù cho là có lý cũng không thể nói rõ được.
Khổng Tử dạy chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi dạy, mà cả hai loại
người trên Hà Bạng đều có phần!
Đến tối, Dung Trần Tử giảng giải “Văn Xương đế quân âm đức văn” cho
đám đệ tử. Hà Bạng thì ngâm mình trong ang nước ở thiện đường suốt cả
một buổi chiều, rồi mới quay trở về phòng của hắn, thời tiết nóng bức,
làm nàng không tài nào ngủ được, nên nằm bò trên giường của hắn, vừa
uống trà của hắn, vừa lật giở kinh thư của hắn, cuối cùng vì tự ti, nàng xé sạch tất cả những quyển sách mà mình xem không hiểu. Nhưng cả ngày
nàng vô công rồi nghề, nên số sách nàng có thể xem hiểu…thật sự vô cùng
ít ỏi.
Đến đêm, không khí mát mẻ hơn, Hà Bạng không dễ dàng gì mới chìm được vào giấc ngủ, thì Dung Trần Tử giảng kinh xong trở về, nhưng chào đón
hắn lại là đống giấy vụn tan nát khắp phòng. Dù cho là người có hàm
dưỡng tốt cũng cảm thấy lửa giận đang cháy phừng phừng. hắn xốc chăn,
vung phất trần rồi nện thẳng xuống.
Hà Bạng không hề biết rằng mình đã xé nát những bản kinh chép tay của Tổ sư gia nhà người ta, thình lình bị một phất trần của Dung Trần Tử
nện lên lưng, cảm giác như vỏ trai của mình sắp nứt ra đến nơi.
Tính yêu quái của Hải hoàng bệ hà bốc liền trỗi dậy, nàng phẫn nộ,
hét lớn: “Tên lỗi mũi trâu xấu xa, lão tử nguyền rủa cả họ nhà ngươi.
Ngươi lại dám đánh lên vỏ trai của lão tử! Hôm nay lão tử phải đại khai
sát giới! Ta phải giết mình, rồi giết ngươi, cuối cùng giết sạch đám đồ
tử đồ tôn của ngươi!”
“….” Bàn tay đang kết thủ ấn [1'> của Dung Trần Tử dừng lại giữa
chừng, lửa giận trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh. một lúc sau hắn khẽ lắc lắc đầu, thở dài thườn thượt, cúi xuống bắt đầu nhặt đống giấy
lên, nhặt xong một lượt, hắn lại lắc lắc đầu, rồi lại thở dài thườn
thượt.
[1'> Kết thủ ấn hay còn có những tên gọi khác như ấn thế, ngày nay
thường dùng để chỉ các tư thế kết lại giữa các ngón tay của hai tay khi
tu luyện.
Dung Trần Tử tìm kim chỉ, hồ dán, dưới ánh nến xếp lại cẩn thận cho
đúng thứ tự, rồi tỉ mỉ dán lại từng trang, từng trang. Hà Bạng cũng
không nói gì, ngồi trên giường nhìn một cách lạnh lùng: “Bảo ngươi dẫn
ta ra ngoài chơi ngươi không dẫn, bảo ngươi báo thù cho ta ngươi không
làm, trở về lại còn dám đánh lên vỏ trai của lão tử, hừ!”
Dung Trần Tử mất liền mấy canh giờ dán lại hai quyển kinh thư, khó
khăn lắm mới sửa sang lại xong xuôi, thì trời cũng đã tang tảng sáng.
Đợi đến khi tắt đèn nằm xuống, vừa mới lơ mơ ngủ được một lát, thì Hà
Bạng liền lặng lẽ chạm vào người hắn, rồi mở to hai phiến vỏ trai ra,
sau đó bất ngờ cắn phập một tiếng cực mạnh lên cánh tay của hắn. Dung
Trần Tử giật mình ngồi bật dậy, cánh tay phải đau đến tê tâm liệt phổi,
cho dù tính tình có tốt đến mấy cũng phải bừng bừng lửa giận không cách
gì nhịn được.
Hắn ôm lấy cánh tay đau đến gập cả lưng xuống, tức giận khiến cả
người run lên, không còn giữ nổi chút uy nghi đạo gia nào nữa: “Lại còn
dám cắn người! Người người người…”
Hà Bạng cắn rất mạ